Đại Nương Nấu Cơm Đệ Nhất Tiên Tông - Chương 19: Phần 3
Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:26:41
Lượt xem: 884
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8zrdeaFTR1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
[FULL] Đại Nương Nấu Cơm Đệ Nhất Tiên Tông - Phần 3
Tác giả: Tầm Chân Tri
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Ta là đại nương nấu cơm của Đệ Nhất Tiên Tông. Từ khi ta đến, lượng bán của nhà ăn tăng vọt.
Không ngờ là, nhà ăn được bầu chọn đứng đầu bảng xếp hạng "Thiên hạ tất thực".
Đệ tử tông môn khi ra ngoài: "Sở dĩ là thiên hạ đệ nhất, là bởi Lý Đại Nương chưa phi thăng.”
Ta nghe xong, nghĩ thầm: Đứa nhỏ này có thể nói lời nào dễ nghe không?
Đệ tử ngoại tông không phục: "Chúng ta có Thần thụ Ngô đồng, các ngươi có không?"
Đệ tử tông môn: "Chúng ta có Lý Đại Nương."
Đệ tử ngoại tông: "Chúng ta có Thần kiếm Đệ Nhất Thế Gian, các ngươi có không?"
Đệ tử tông môn: "Chúng ta có Lý Đại Nương."
Những kẻ không phục đến nhà ăn ăn một lần rồi khóc lóc bỏ đi.
"Huhu... Tại sao chúng ta không có Lý Đại Nương? Không có Lý Đại Nương, mọi thứ đều vô nghĩa."
Họ nóng lòng muốn nghiên cứu xem, cuối cùng ai đã tạo ra ta?
Còn ta thì đã lén xin nghỉ phép, đang trên đường đi thăm nữ nhi.
Đệ tử tông môn: "Xem ta phát hiện được gì ngoài đồng hoang? Ồ! Là Lý Đại Nương mọc hoang!"
Khi người càng ngày càng đông, cướp đường đành tháo vũ khí, mồ hôi nhễ nhại.
Đệ tử tông môn: "Dám bắt nạt đại nương, không c.h.ế.t nổi là xui xẻo lắm đấy."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
1
Ta là Lý Phúc Vận, chủ trù của Đệ Nhất Tiên Tông.
Khi đang múc thức ăn cho khách, ta nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài.
Dường như là do một đệ tử ngoại tông gây ra.
Đệ tử ngoại tông hét lên: "Các ngươi đói khát quá rồi!"
Hắn chế nhạo cả đám: "Một lũ nhà quê chưa từng thấy thế giới, các ngươi đã từng thưởng thức mỹ vị chưa? Vì một bữa ăn mà xếp hàng mấy ngày, không sợ lãng phí thời gian tu luyện sao? Cái tông môn đệ nhất thiên hạ của các ngươi, sớm muộn cũng bị Tê Phụng Cốc chúng ta đoạt mất!"
Lúc này, có người hỏi: "Nếu vậy, vị huynh đệ Tê Phụng Cốc này đang xếp hàng làm gì thế?"
Đệ tử ngoại tông khinh bỉ cười: "Vì ta thật sự chưa từng ăn món ngon nào."
Hắn kiêu ngạo nói: "Ta xếp hạng chót trong tông, không sợ lãng phí thời gian tu luyện. Ta có thể mãi không thăng cấp, các ngươi lấy gì so với ta?"
"Híttt..." Mọi người trong nhà ăn đều hít một hơi lạnh, than thở: “Chấp niệm nặng quá!”
Khóe miệng ta khẽ giật, ta vốn tưởng rằng trong tông môn đã có đủ kẻ kỳ quặc, nào ngờ bên ngoài vẫn còn cao thủ.
Chắc chắn lại là do lão gác cổng cho vào.
Từ khi nhà ăn của ta được bình chọn đứng đầu bảng "Thiên hạ tất thực", số lượng người ngoại lai ngày càng đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dai-nuong-nau-com-de-nhat-tien-tong/chuong-19-phan-3.html.]
Toàn là những kẻ nghe danh mà đến... xin ăn.
"Đại nương cát tường, đại nương ban cho chút đồ ăn đi!"
Người trước mắt y phục rách rưới, tay cầm chiếc bát mẻ, trông như vừa trải qua nạn đói.
Mí mắt ta giật giật: "Ngươi cũng bị cướp sao?"
"Gần đây cướp đường đang hoành hành, bọn cướp gọi con đường bắt buộc phải đi qua để đến Đệ Nhất Tiên Tông là con đường tơ lụa.”
Bởi vì người đến ăn nối đuôi nhau không dứt, việc làm ăn dọc đường cũng nhờ đó mà phát triển.
Đối với loại cướp lưu động không gây thương vong này, Đệ Nhất Tiên Tông tuyên bố không có nhân lực để bắt, ai đến thì tự cầu phúc.
Thực ra là vì số lượng người đến ăn ngày càng tăng đã vượt quá giới hạn sản xuất của nhà ăn.
Việc đáng làm quá nhiều, đệ tử Tiên Tông chẳng mấy bận tâm đến việc bắt cướp.
Người trước mắt gật đầu: "Đại nương mắt tinh, quả thật ta bị cướp. Nhưng đại nương đừng lo, ta không phải kẻ không trả nổi tiền ăn."
Chỉ thấy hắn đưa tay vào m.ô.n.g mình.
Người phía sau lập tức lộ vẻ kinh hãi, vội nói với ta: "Đại nương đừng nhìn, nhức mắt lắm!"
Cuối cùng, người này bị đuổi khỏi Đệ Nhất Tiên Tông, lý do là vi phạm thuần phong mỹ tục và ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của người khác.
Khi bị lôi đi, hắn vẫn gào thét: "Đừng thế! Ta chưa ăn mà. Đại nương! Đợi ta kiếm đủ lộ phí sẽ quay lại tìm người!"
Thấy thế, kẻ đứng bét ở Tê Phụng Cốc kia bình luận: "Thiên tài, chỉ là mới chỉ nhìn thấy cổng nhà đại nương. Đáng tiếc thật."
Ta mặt đen như mực, hắn cuối cùng đang tiếc nuối cái gì vậy?
Nghĩ đến dáng vẻ thảm thương của người kia, ta múc cho hắn một bát thức ăn rồi chạy theo đưa cho hắn.
Ta nói: "Món của đại nương nấu không ngon lắm, lần sau đừng đến nữa."
Hắn nếm thử một miếng, nước mắt lưng tròng, khóc càng thảm thiết hơn: "Đại nương, người là kẻ lừa đảo giỏi nhất thiên hạ. Món này đâu có dở, quả thực ăn quá ngon!"
Khi trở về, kẻ đứng bét nhìn ta với ánh mắt cháy bỏng: "Đại nương, chắc hẳn ngài cũng công nhận dũng khí của hắn."
Dù việc giấu linh thạch trong m.ô.n.g cũng được coi là dũng khí.
Nhưng trong phút chốc ta không biết nên khóc hay cười, ta đã công nhận cái gì chứ?
Quay lại tiếp tục múc thức ăn, đệ tử vừa chứng kiến mọi chuyện cầm đĩa thức ăn nhíu chặt lông mày, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt long lanh.
Hắn nói: "Đại nương, ta không còn trong sạch nữa rồi."
Ta thở dài, không thể tưởng tượng nổi đây là loại tra tấn như thế nào.
Hắn nhìn ta đầy mong đợi: "Vậy ngài có thể múc thêm chút cá cho ta không? Ta thích vị cay."
Ta chớp mắt: "Hả?!"
Sau khi múc cho hắn một muỗng, hắn vui vẻ bỏ đi, hoàn toàn không còn chút buồn bã nào lúc nãy.
Cái dáng vẻ ăn ngấu nghiến kia, không thể nhìn ra chút dấu hiệu chán ăn nào.
Ta chỉ có thể nói, về chuyện Đệ Nhất Tiên Tông xuất hiện nhân tài, ta đã quen rồi.
Hàng người dần tiến lên, kẻ đứng bét Tê Phụng Cốc đến trước mặt ta: "Đại nương, ta biết mà, kiên trì chắc chắn sẽ có ý nghĩa. Ngài xem, cuối cùng ta cũng đến được trước mặt ngài rồi."
Khóe miệng ta giật giật, ta múc thức ăn cho hắn: "Khuyên ngươi nên dùng lòng kiên trì này vào việc tu luyện."
Hắn nhìn ta: "Đại nương, chúng ta có thể không bàn chuyện này được không?"