Sau đó thì chính mình cũng ngã vật ra đất, nhắm nghiền mắt lại giả chết.
Bé mèo ngồi ngay bên cạnh ta, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn Yến Minh Nhiên, rồi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:
"Meo~~"
Yến Minh Nhiên: "……"
Yến Minh Nhiên nhìn ta từ đầu đến chân một lượt rồi mới đưa ra kết luận:
"Với cái trình độ võ công của ngươi mà vẫn có thể sống sót được cho đến lúc tìm cách đột nhập được vào cung Bích Thuỷ và gặp được ta… thì đúng là một kỳ tích hiếm có đấy."
Ta đưa tay lên sờ sờ đầu, không hiểu rõ ý của hắn cho lắm, bộ bây giờ hễ cứ ai ra ngoài là đều phải đánh nhau c.h.é.m g.i.ế.c túi bụi hay sao?
Hắn cười tít cả mắt lại, đôi mắt cong cong lên, đáp: "Là ta đây chứ ai."
Ta: "……"
Hắn nhẹ nhàng đặt bé cưng vào trong chiếc ổ nhỏ xinh xắn được đặt ở bên mép sân, sau đó quay người lại bước nhanh về phía ta, rồi nắm lấy tay ta.
Làn gió mát vừa mới thổi qua đã ngay lập tức bị hơi thở nóng rực của hắn hòa tan đi mất.
"Mẹ của bé cưng thì không thể nào lại quá vô dụng được như thế này."
Giọng hắn trầm thấp, xen lẫn một chút ý cười, áp sát vào bên tai ta mà nói:
"Ta sẽ đích thân dạy cho ngươi."
Giọng nói của hắn mềm mại và êm tai đến mức khiến cho tai của ta cảm thấy ngứa ran cả lên, ta vô thức muốn đưa tay lên để gãi. Nhưng vừa mới quay đầu nhìn sang, lại thấy hắn đang mỉm cười…
Nụ cười ấy tựa như ánh mặt trời của mùa xuân ấm áp, đôi mắt đào hoa cong cong lên, nhẹ nhàng liếc nhìn qua một cái – cũng đủ làm cho người ta không thể nào kìm lòng được mà phải ngẩn ngơ.
Ngay chính vào khoảnh khắc đó –
"Keng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dai-nhan-cung-chieu-meo-hon-mang/8.html.]
Thanh kiếm đang nằm trong tay ta đã bị hắn ta cướp mất từ lúc nào không hay.
Ta: "……"
Yến Minh Nhiên… quả thực không phải là người thường!!
Hắn ta rốt cuộc là mạnh đến mức nào vậy trời?!??
Ta mệt đến mức phải nằm lăn ra đất, thở không ra hơi, toàn thân đau nhức ê ẩm như vừa mới bị xe ngựa cán qua vậy.
Còn hắn thì vẫn ung dung bế bé cưng trên tay, thản nhiên cúi mắt xuống nhìn ta:
"Đừng có nằm ỳ ra đó nữa, nếu không thì sáng ngày mai cả người ngươi sẽ còn đau nhức hơn nữa đấy."
Hắn đứng chắn ngay trước mặt ta, ánh mặt trời rực rỡ ở phía sau lưng hắn đã bị cơ thể cao lớn của hắn che khuất đi hoàn toàn.
Ta vô thức đưa tay lên, giọng nói yếu ớt thều thào:
"Không thể nào dậy nổi nữa rồi… cứu mạng với…"
Vì bị ngược sáng nên ta không thể nào nhìn rõ được nét mặt của hắn. Chỉ thấy những lọn tóc mái của hắn đang khẽ tung bay theo chiều gió.
Tay ta mỏi nhừ, không thể nào giữ được bao lâu nữa thì liền từ từ rơi xuống – nhưng lại không hề chạm đất mà cứ thế lơ lửng ở khoảng không.
Ta khựng lại trong giây lát, rồi ngẩn người ra nhìn Yến Minh Nhiên đang nắm chặt lấy tay ta. Rồi hắn lại nhẹ nhàng kéo ta đứng dậy.
Ta cúi đầu xuống nhìn bàn tay của hắn vừa mới buông ra, vẫn còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì đã nghe thấy tiếng hắn quay người lại, ôm bé cưng đi mất dạng:
"Ui chao ôi, bé yêu của ta có bị mệt không nè~ Đi nào~ Cha sẽ dắt con đi ăn những món thật ngon nha~"
Giọng nói của hắn ngọt ngào như kẹo mạch nha vậy, lại còn cố tình nâng tông giọng lên nữa mới thật là ghê chứ.
Ta: "…."
Trái tim vừa mới đập nhanh hơn một nhịp liền ngay lập tức bị hắn ta đạp cho tỉnh lại.
Thu lại hết mọi biểu cảm trên gương mặt, thu lại cả bàn tay đang định đưa ra, quay đầu lại nhìn cái người đang cố gắng giả giọng nũng nịu để nói chuyện với con mèo như thể đang lên đồng kia.