Ta và bé mèo bốn mắt nhìn nhau trong vài giây, ta có cảm giác như từ trong đôi mắt trong veo của bé mèo… ta đã nhìn thấy được một tia bất lực thoáng qua.
Ta ôm bé mèo men theo tiếng gọi mà tìm đến chỗ của Yến Minh Nhiên. Vừa mới ló đầu ra, ta còn chưa kịp chớp mắt một cái, bé mèo đang nằm gọn trong lòng ta đã bị hắn ta cướp mất rồi.
Yến Minh Nhiên điên cuồng ôm chầm lấy bé mèo, miệng thì không ngừng lặp đi lặp lại câu "bé cưng ơi~~ bé cưng ơi~~", gương mặt đẹp trai của hắn bị vặn vẹo đến mức biến dạng đi mà vẫn cứ điên cuồng dụi dụi vào người bé mèo.
Ta nhìn cảnh tượng đó mà tự dưng… cảm thấy bớt sợ hắn đi một chút.
Bởi vì ta chợt nhận ra một điều—chúng ta vốn dĩ là đồng loại của nhau. Đều là kiểu người hễ cứ nhìn thấy bé mèo là lại phát điên lên.
Sau khi hít hà mèo xong, Yến Minh Nhiên liếc mắt sang nhìn ta, khẽ nhướng mày cười khẩy một tiếng:
"Sao lại đứng đơ người ra như thế, đang suy nghĩ cách để ám sát ta đấy à?"
"Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng có mà tự lượng sức mình—với cái thứ công phu gà mờ của ngươi thì..."
Ta mặt không đổi sắc, cắt ngang lời hắn luôn:
"Không phải, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một chuyện—trong vài hôm ngươi không có ở đây, bé cưng của chúng ta đã học được cách gọi 'mẹ' rồi đấy."
Yến Minh Nhiên cứng đờ cả nụ cười trên môi: "Không thể nào có chuyện đó được."
Lúc này đến lượt ta nhướn mày cười một cách nham hiểm, rồi từ từ đi tới gần, cúi người xuống nói một cách ngọt ngào với bé mèo đang nằm trong lòng hắn:
"Bé cưng~~gọi một tiếng nghe xem nào, mẹ~~~"
Bé mèo nhìn ta chăm chú trong vài giây, rồi từ từ ngửa đầu lên kêu một tiếng thật rõ ràng:
"Ma~~o"
"Bé cưng~~"
"Ma~~o"
Yến Minh Nhiên: "……"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dai-nhan-cung-chieu-meo-hon-mang/6.html.]
Hắn ngẩn người ra như trời trồng, còn ta thì lại cười đến mức nhe cả răng trợn cả mắt, trông cực kỳ đắc ý.
Yến Minh Nhiên lập tức ôm bé mèo vào lòng mà dỗ dành: "Bé cưng~~ gọi một tiếng đi nào, cha~~~"
Ta vỗ vỗ nhẹ lên vai hắn, giọng điệu từ bi như một vị Phật sống:
"Ta cũng khuyên ngươi một câu—đừng có mà không biết tự lượng sức mình nhé~"
Yến Minh Nhiên: "……"
Yến Minh Nhiên chẳng nói thêm lời nào. Đêm đó, ta ôm bụng cười mãi mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mới tờ mờ sáng hôm sau, khi trời còn chưa kịp hửng sáng hẳn, ta đã bị tiếng người và tiếng mèo ồn ào làm cho tỉnh giấc.
"Bé cưng~~ mau gọi cô ta là mẹ đi nào~~"
"Ma~~o"
Ta nằm im bất động, mắt vẫn nhắm tịt lại, nghiến răng ken két: "...…"
Nếu không phải vì ta đánh không lại hắn thì...
Ngay bên tai ta, Yến Minh Nhiên vẫn đang cố gắng giả giọng dịu dàng đến phát khiếp:
"Aizzz ôi trời ơi, bảo bối của ta sao mà lại đáng yêu đến thế này cơ chứ~~ mau gọi mẹ thêm một tiếng nữa đi nào~~"
Lần này thì ta quyết không nhịn nữa.
Tranh thủ lúc bé mèo còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, ta liền ngồi bật dậy, gương mặt tỉnh rụi mà trả lời luôn: "Có chuyện gì thế con trai?"
Yến Minh Nhiên: "……"
Thấy hắn ta cứng họng không nói nên lời, ta không nhịn được mà nhe răng cười một cách toe toét.
Ai bảo sáng sớm tinh mơ lại đi chọc tức người ta làm gì cơ chứ?
Nhưng cũng vì sợ hắn ta tức giận lên rồi lại dùng một kiếm tiễn ta về chầu ông bà, ta vội vàng ôm lấy bé mèo từ trong lòng hắn, giả bộ ngoan hiền mà hỏi: