Chị ấy liếc nhìn ta một cái, rồi khẽ cất tiếng cười: "Ồ, vẫn còn chưa c.h.ế.t cơ à?"
Nụ cười của ta lập tức đông cứng lại trên môi: "???"
Chị vừa mới mở miệng ra mà đã xui xẻo như vậy rồi sao?
Ta vội vàng quay lại nhìn Yến Minh Nhiên, hấp tấp giải thích:
"Cung điện của các người rộng lớn quá, ta không tài nào biết được phòng của ngươi nằm ở đâu nên trên đường đi có tình cờ gặp được chị này, liền đánh bạo hỏi thử một câu."
Ta còn tỏ ra vô cùng hăng hái mà khoe thêm: "Chị ấy dễ thương lắm nhé, còn vẽ cho ta hẳn một tấm bản đồ bé xíu nữa cơ!"
Yến Minh Nhiên: "……"
Đối mặt với ánh mắt như muốn tra khảo của hắn, chị gái kia chỉ thản nhiên nhún vai một cái: "Với cái trình độ võ công của cô ta mà nói, nếu có thể g.i.ế.c được ngươi thì mới là chuyện lạ đời. Với lại con bé trông cũng dễ thương đấy chứ, trêu chọc nó một chút cũng vui mà, phải không? Giết đi thì cũng thấy hơi tiếc."
Ta đứng đơ người ra giữa hai người bọn họ, trong lòng đấu tranh tư tưởng dữ dội, không biết nên cảm ơn vì đã được khen là dễ thương hay là nên đổ mồ hôi lạnh hột vì suýt chút nữa đã bị chị gái này cho đi đời nhà ma rồi…
Sau khi ở lại cung Bích Thuỷ được vài ngày, ta ngồi trong sân, ngửa đầu lên nhìn trời, buồn bã tâm sự với bé mèo đang nằm gọn trong lòng:
"Bé ơi, bây giờ ta biết phải tính sao đây hả?"
Bé mèo lười biếng nằm ngửa ra phơi bụng dưới ánh nắng mặt trời: "Meo~"
Ta cứ nói được một câu lại phải thở dài một tiếng: "Ta đã tính đến chuyện nhân lúc hắn không để ý thì sẽ chuồn đi mất, ai mà có dè được cái cung Bích Thuỷ này lại giống như một cái mê cung vậy chứ!"
"Meo~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dai-nhan-cung-chieu-meo-hon-mang/5.html.]
"Ai mà có thể ngờ được đến cả một ông chú chuyên quét sân ở đây cũng lại có võ công cao cường hơn cả ta cơ chứ!!"
"Meo~"
Ta cúi đầu xuống nhìn bé mèo nhỏ bé chẳng hề có chút lo lắng nào đang nằm trong lòng mình:
"Haizz, nếu như ta còn không chịu quay trở về, thì ông ngoại của ngươi chắc cũng sắp sửa mò đến đây để chịu c.h.ế.t rồi cũng nên..."
Ta với cha của ta, người cũng chính là tông chủ của Yến Tử Tông, đã từng hẹn ước với nhau từ trước—nếu như trong vòng ba tháng mà ta không trở về, thì ông ấy sẽ đích thân đến đây để tìm ta.
Nếu như có ai đó hỏi tại sao ngay từ đầu hai cha con không đi cùng nhau luôn? Ấy là bởi vì cha của ta có võ công yếu hơn ta, nên ta đã chê ông ấy sẽ làm vướng chân vướng cẳng.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, nếu như ông ấy mà thật sự đến đây, vừa không biết đường đi lối lại, lại vừa không có được nhan sắc đáng yêu như ta, thì chắc chắn là chưa kịp gặp được ta và Yến Minh Nhiên thì đã bị chị gái kia làm thịt rồi cũng nên.
"Meooo—"
Bé mèo trong lòng ta dường như đã cảm nhận được sự lo âu của ta, liền nhanh nhẹn bò lên vai ta, rồi dùng chiếc chóp mũi mềm mại của mình cọ nhẹ lên má ta.
Tim ta đập thình thịch không ngừng, trong lòng thì đang gào thét một cách điên cuồng: Aaaaaaa!!! Bé mèo vừa mới hôn ta kìa!!!
Mọi nỗi buồn phiền trong lòng ta đều tan biến đi đâu mất sạch sẽ! Ta ôm chặt bé mèo vào lòng cưng nựng như thể đang ôm một báu vật vô giá mà hít hà một cách điên cuồng:
"Á á á, Cưng c.h.ế.t đi được mất thôi!!!"
"Bé ơiiii~~"
"Bé cưng~~ bảo bối của ta~~ con đang ở đâu thế hả?"
Khi màn đêm buông xuống, Yến Minh Nhiên – người đã biệt tăm biệt tích suốt mấy ngày trời – bỗng dưng xuất hiện, giọng điệu dẻo quẹo gọi mèo khắp cả cung Bích Thuỷ.