Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mắt ta nhắm mắt mở, ta bỗng dưng nghe thấy ở ngoài cổng có tiếng bước chân vọng lại, cứ ngỡ là phụ thân đã trở về rồi nên ta bèn nghiêng đầu qua để nhìn.
Xuyên qua làn nắng dịu dàng, một người đàn ông chậm rãi bước vào trong sân, ta khẽ nheo mắt lại nhìn nhưng vẫn không tài nào nhìn rõ được gương mặt của người đó, chỉ nghe thấy một thanh âm ấm áp và vô cùng thân quen vang lên, khiến cho trái tim của ta cũng phải run lên khe khẽ:
"An An, tại sao nàng lại chẳng chịu nhập cung của ta vậy hả? Lẽ nào bí tịch trấn cung của ta vẫn chưa đủ sức hấp dẫn đối với nàng hay sao?"
Ta mở bừng cả hai mắt ra.
Yến Minh Nhiên đã đứng ngay ở sau lưng của ta từ lúc nào không hay, ta ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn chàng. Bé mèo đang nằm gọn trong lòng n.g.ự.c của ta cũng đồng thời ngẩng đầu lên “meo~” một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên.
Yến Minh Nhiên mỉm cười một cách dịu dàng, rồi khẽ vuốt nhẹ lên đầu của con mèo. Từ góc độ này mà nhìn lên, chàng vẫn cứ đẹp đến mức khiến cho trái tim của người ta phải xao xuyến không thôi.
Ánh nắng mặt trời chậm rãi lui dần đi, bóng người cũng theo đó mà nghiêng xuống, Yến Minh Nhiên cúi đầu xuống, rồi đặt một nụ hôn vô cùng dịu dàng lên trên đôi môi của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dai-nhan-cung-chieu-meo-hon-mang/20.html.]
Ta chớp chớp mắt, rồi lắp ba lắp bắp mà nói: "Bé… bé mèo nó vẫn còn đang nhìn chúng ta kìa…"
Yến Minh Nhiên khẽ nhướng mày lên:
"Một gia đình có tình cảm gắn bó với nhau, một môi trường sống giàu tình yêu thương thì mới có thể giúp cho tiểu miêu lớn lên một cách vui vẻ và khỏe mạnh được chứ."
Nói xong, chính bản thân chàng cũng không thể nào nhịn được mà phải bật cười thành tiếng, rồi lại một lần nữa cúi đầu xuống hôn ta.
Bé mèo đang nằm gọn trong lòng ta dường như không muốn phải nhìn thấy cái cảnh tượng chim chuột ngay trước mắt mình nữa, nó liền nhảy phắt ra khỏi lòng ta, rồi lại phất nhẹ chiếc đuôi của mình lên, quay đầu bỏ đi thẳng một mạch.
Ta khẽ đẩy Yến Minh Nhiên ra, rồi giơ tay lên mà nói: "Ta ngẩng đầu lên nhìn mỏi cả cổ rồi, ngươi mau kéo ta đứng dậy đi chứ."
Yến Minh Nhiên không hề kéo ta đứng dậy, mà lại vòng ra phía trước, rồi vây chặt lấy ta ở trong chiếc ghế, hơi thở nóng rực của chàng phả nhẹ vào bên cổ của ta: "An An, ta thật sự nhớ nàng đến mức sắp phát điên lên được rồi."
Ta ôm chặt lấy chàng vào lòng, trái tim của ta cuối cùng cũng đã có thể được buông xuống một cách an yên rồi: "Ta cũng rất nhớ chàng… Yến Minh Nhiên à."