Yến Minh Nhiên cười khẩy một tiếng, đuôi mắt của hắn hơi cong lên, trông vừa sắc sảo lại vừa rực rỡ vô cùng — nhưng trong đôi mắt của hắn thì lại lạnh lẽo như băng giá vậy: "Ta chỉ hơn Đường An có đúng ba tuổi mà thôi. Ý của ngươi là… vào cái năm TA MỚI CHỈ CÓ NĂM TUỔI, ta đã một mình đi g.i.ế.c vợ của ngươi rồi hay sao?"
Cha ta im bặt ngay lập tức, trông y hệt như một con gà vừa mới bị người ta bóp cổ vậy.
Đến cả ta cũng phải giật mình mà phản ứng lại — đúng rồi nha!
Ta lập tức quay sang nhìn ông ấy. Cha ta thì vẫn còn đang sững người ra đó, rồi lại gãi đầu một cái rõ là mạnh: "Ờ ha!!! Đúng là như vậy thật!!"
Ta vội vàng hỏi thêm: "Mà vào lúc đó thì Yến Minh Nhiên vẫn còn là một đứa trẻ con bé xíu, tại sao cha lại có thể nghe được danh tiếng của hắn ta cơ chứ?"
Cha ta len lén liếc mắt nhìn sang phía Yến Minh Nhiên, giọng nói mỗi lúc lại một nhỏ dần đi: "À thì… gần đây ta mới bắt đầu dò hỏi tin tức của hắn ta thôi… Chứ trước đó thì suốt hơn chục năm trời ta đều bận rộn nuôi con khôn lớn… tính đợi cho đến khi con cứng cáp rồi, có thể tự mình lo liệu được mọi việc rồi, thì ta mới bắt đầu đi trả thù cho mẹ con… Dù sao thì người ta cũng thường có câu nói rằng: quân tử báo thù, mười năm cũng chưa hề muộn mà…"
"Ai mà có thể ngờ được rằng con lại lớn lên mạnh mẽ đến như vậy, thậm chí còn giỏi giang hơn cả ta nữa, cho nên ta mới có chút dở hơi, bảo con đi thử xem sao…
Ta: "……"
Yến Minh Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Quân tử báo thù mười năm không muộn cái gì chứ? Ông đây rõ ràng là đang mò trăng dưới đáy nước thì có."
Cả ta và cha đều: "……"
Bây giờ thì phải làm sao đây?
Hình như là chúng ta đã đổ oan cho người ta thật rồi thì phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dai-nhan-cung-chieu-meo-hon-mang/13.html.]
Yến Minh Nhiên ôm chặt bé cưng vào lòng, chẳng buồn quay đầu lại nhìn lấy một cái, cứ thế mà đi thẳng một mạch.
Yến Minh Nhiên giận thật rồi.
Giận đến mức vào sáng sớm luyện công cũng không thèm gọi ta dậy nữa, giận đến nỗi ngay cả khi gọi bé mèo cũng không còn dùng cái giọng điệu dẻo quẹo như trước nữa!
Ta đành phải tự giác dậy sớm hơn mỗi ngày, rồi lại chạy ra sân võ trường để "tình cờ" xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Nhưng hắn thì… lúc thì nhìn trời, lúc thì nhìn đất, lúc thì lại nhìn bé mèo, thậm chí hắn ta còn thà chịu gật đầu chào hỏi mấy tên đệ tử trong cung chứ cũng nhất quyết không thèm nhìn ta lấy một cái.
Ta không thể nào ngờ được rằng việc hắn ta giận dỗi lại có thể khiến cho ta cảm thấy buồn bã đến như vậy.
Hôm nay, ta ngồi nhìn hắn ta lạnh lùng chỉ dạy cho đám đệ tử, đôi môi bĩu ra sắp khóc đến nơi rồi.
"Con rể yêu quý~~~ Bé mèo cưng ơi~~~~"
Ta còn chưa kịp quay đầu lại, đã nhìn thấy cha ta như một cơn gió lốc bay vèo qua ngay bên cạnh, rồi đáp xuống ngay bên cạnh Yến Minh Nhiên.
Ông ấy còn nhanh tay đỡ lấy bé mèo từ trên tay của hắn, rồi tươi cười rạng rỡ mà bắt chuyện không ngừng nghỉ.
Yến Minh Nhiên tuy gương mặt vẫn giữ vẻ vô cảm như cũ, nhưng… miệng của hắn ta lại đang trả lời cha ta kìa???
Ta: "???" Hai người các ngươi rốt cuộc là đang có bí mật gì giấu sau lưng ta vậy hả?!
Ta trừng mắt nhìn bọn họ một lúc lâu, thấy chẳng có một ai thèm để ý đến mình cả, tự dưng lại cảm thấy có chút ê chề tủi thân, liền quay người trở về phòng của mình.