Dù sao, họ cũng là vì cứu tôi mà lâm vào hiểm cảnh.
Tôi không có lý do gì để không giúp.
Vì vậy tôi nhắn tin lại.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ —— Được thôi.
Rất nhanh, bên kia gửi cho tôi một đường link gọi video.
Tôi mở ra.
Hình ảnh trực tiếp đội viên tổ chức cứu viện bị bao vây, hiện ra trước mắt tôi.
Trong khung cảnh tối tăm.
Chỉ có ánh lửa từ nòng súng, là nguồn sáng duy nhất.
Các đội viên bị đám Zombie đông như kiến, dồn vào một tòa nhà dân cư bỏ hoang hai tầng.
Lúc này, họ đang cố gắng kháng cự đến cùng.
Hết một băng đạn, lập tức thay đạn b.ắ.n tiếp một băng.
Nhưng Zombie quá đông, cứ lớp này ngã xuống lớp khác lại xông lên.
Tiếng gào thét trong đêm tối nghe rợn người.
"Tiểu Mai, chỗ cô còn bao nhiêu đạn?"
"Còn hai băng đạn, một quả lựu đạn!"
"Đội trưởng, cửa trái Zombie lại xông lên rồi, bên này cần chi viện!"
"Lâm Mông, cậu mau qua chi viện cửa trái, nhất định phải giữ vững!"
"Đội trưởng, chỉ còn lại mấy người chúng ta, hết đạn chắc là xong đời ở đây rồi."
"Được c.h.ế.t cùng anh em cũng không oan uổng, chỉ là tôi chưa tìm được em trai, không biết nó còn sống không..."
"Đừng nói gở, cấp trên bảo chi viện sắp tới rồi, cố gắng thêm một lúc nữa chắc chắn sẽ sống sót ra ngoài."
"Nhiều Zombie thế này, cho dù lực lượng vũ trang của tổ chức cứu viện gần đây có đến hết, cũng không cứu nổi chúng ta, huống chi, thời gian không kịp..."
Tay chân đứt lìa bay tứ tung, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.
Do Zombie quá đông, hỏa lực không đủ, đã có mấy con Zombie phá cửa sổ xông vào, vật lộn với một nữ đội viên.
Sau đó, bị một nhát cào đứt cổ họng.
Máu b.ắ.n tung tóe.
"Thi Thi!"
Một nam đội viên khác đã đỏ cả mắt, thấy người mình yêu c.h.ế.t đi, đạn trong s.ú.n.g đã hết, liền cầm d.a.o găm xông thẳng vào đám Zombie.
"Lũ chó c.h.ế.t chúng mày!"
Anh ta nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển Zombie.
Rất nhanh.
Lại có ba người chết.
Cuối cùng cả đội, chỉ còn lại bốn người.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Đội trưởng, đạn chỉ còn một băng, l.ự.u đ.ạ.n dùng hết rồi!"
"Dùng báng s.ú.n.g mà đánh, tiếp tục cầm cự cho tôi!"
"Xong rồi, chúng ta chắc chắn xong rồi, Lâm Mông, Tưởng Thi Thi, Chu Khải đều bị Zombie g.i.ế.c c.h.ế.t rồi, chỉ còn lại chúng ta thì không thể cầm cự đến lúc chi viện được."
Đám Zombie như kiến, bò dọc theo bức tường thẳng đứng điên cuồng leo lên.
Mà đội viên chỉ còn lại bốn người, hỏa lực thiếu thốn nghiêm trọng.
Tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người.
Cho dù là đội trưởng vẫn luôn động viên mọi người, cũng biết rõ khả năng mình sống sót trở về là rất thấp.
Cuối cùng, Zombie xông lên được tầng hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dai-my-nhan-trong-mat-zombie/chuong-6-suc-manh-mot-cau-noi-cua-dai-my-nhan.html.]
Bốn người lưng tựa lưng dồn vào một chỗ.
Trong tay đội trưởng, nắm chặt quả l.ự.u đ.ạ.n cuối cùng.
Dù có chết, cũng không trở thành thức ăn cho Zombie.
Đây là tôn nghiêm cuối cùng của họ.
"Cuối cùng còn được c.h.ế.t cùng đồng đội, cũng đáng giá."
"Đừng nói nữa Đại Cường, đều tại tôi là đội trưởng không đủ năng lực, kiếp sau chúng ta lại làm đồng đội!"
Nói rồi, anh ta định rút chốt lựu đạn, cùng đồng đội và Zombie đồng quy vu tận.
Đúng lúc này.
"Đợi đã đội trưởng."
"Hả?"
"Zombie... hình như dừng lại rồi, bên ngoài hình như có thứ gì đó thu hút chúng, không ai tấn công chúng ta nữa."
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c biến mất, không khí bỗng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tất cả Zombie đều đi ra ngoài, nhìn về một hướng, như thể đang hành hương.
Bốn người cẩn thận nhìn qua cửa sổ, nhìn theo hướng đó.
"Đội trưởng, đó... chính là chi viện của chúng ta sao?"
Máy bay không người lái chiếu hình lên bức tường vẽ graffiti.
Một khuôn mặt phụ nữ loài người, rõ ràng hiện ra trước mắt.
...
Trong khách sạn.
Tôi cầm điện thoại quay video.
Nhìn những khuôn mặt Zombie say mê trong đó.
Không khỏi cảm thán.
Xem ra mặt bà già này còn có tác dụng với Zombie hơn cả đạn.
Hắng giọng hai tiếng.
Tôi trịnh trọng nói: "Những người này đều là bạn của tôi, các anh làm hại họ, tôi sẽ rất buồn."
"Tôi nghĩ, các anh cũng không muốn thấy tôi buồn đúng không?"
Lời của tôi, thông qua phiên dịch trực tiếp của máy bay không người lái, truyền đến đám Zombie.
"Đội trưởng, cô gái này là ai vậy, cô ta nói một câu Zombie liền đi? Đùa à."
Có đội viên tỏ vẻ khinh thường.
Tuy nhiên, sự thật vả mặt đến rất nhanh.
"Anh xem, Đại Cường, Zombie đi thật rồi!"
"Vãi, thật hay giả vậy!"
Họ dụi mắt, gần như không tin vào phép màu trước mắt.
Nhưng sự thật rành rành trước mắt, không cho phép họ không tin.
Đám Zombie đen nghịt, nghe thấy lời tôi nói, như nhận được thánh chỉ.
Không hề dừng lại một khắc, tất cả đều cam tâm tình nguyện rời đi.
Vì nữ thần mình yêu, họ có thể làm bất cứ điều gì.
Đợi Zombie đi hết, bốn đội viên mới cẩn thận đi ra.
Ngước nhìn hình ảnh của tôi, như thể đang chiêm ngưỡng thần linh.
"Thần tiên tỷ tỷ, chị dùng WeChat số nào, hay là kết bạn đi?"
Đại Cường vừa nãy còn nghi ngờ tôi, lập tức biến thành l.i.ế.m cẩu trung thành.
"Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi cúp máy trước đây."