Ta mím môi, khẽ : "Ta đang nghĩ về bệnh của ngài. Thẩm Mạn Mạn gả cho ngài, chính là vì ngài ốm yếu, sống bao lâu nữa."
“Vậy Nhứ Nhứ nghĩ thế nào?"
Ta nghiêm túc : "Ngài đối với , nỡ để ngài chết."
Câu thật lòng thật .
Hắn dường như cũng lòng, nụ càng thêm rạng rỡ, chỉ là đang , đầu ho khan kịch liệt vài tiếng, lúc mới với : "Yên tâm, sẽ c.h.ế.t sớm . Lời đồn sai, nàng cũng thấy , cơ thể ... cho lắm. Đây là di chứng do trúng độc để , tuy đến mức nguy hiểm tính mạng, nhưng nửa đời cũng dễ dàng gì. Tuy nhiên như cũng , nếu ốm yếu, Hoàng thượng dám yên tâm trọng dụng ?"
Xe ngựa nhanh tiến cổng cung, dọc theo lối dài tiến thẳng về phía , dừng gần đại điện.
Nghiêm Huyền Đình khoác tay bước trong điện, liếc mắt thấy tiểu Hoàng đế đang long ỷ.
Hắn bước xuống bậc thang, kỹ mặt một lúc, đầu hỏi Nghiêm Huyền Đình: "Đây là của Kính An Vương ?"
Giọng Nghiêm Huyền Đình ôn hòa: "Đây là thê tử của thần, Diệp Nhứ Nhứ."
"Nếu trẫm nhớ lầm, Nghiêm tướng đó đến xin trẫm ban hôn, cầu là của Kính An Vương; trẫm hạ chỉ ban hôn, ban cũng là của Thẩm gia."
Tiểu Hoàng đế nheo mắt, thần sắc suy tư.
Ta sững sờ tại chỗ.
Là Nghiêm Huyền Đình để mắt đến Thẩm Mạn Mạn, nên mới đặc biệt cầu xin ban hôn?
Ta cảm thấy hình như lừa.
Nghiêm Huyền Đình đầu , ho mạnh vài tiếng, thậm chí còn ho một ngụm m.á.u tươi đỏ thẫm.
Triệu chứng đột nhiên nghiêm trọng hơn nhiều so với lúc chúng ở riêng.
Trong vẻ mặt lo lắng nhưng chợt thả lỏng của tiểu Hoàng đế, thản nhiên : "Người mà Kính An Vương đưa tới chính là Nhứ Nhứ, thần cũng chỉ nhận nàng thê tử."
"Nghiêm tướng đối với trẫm như trưởng, càng như phu tử, trẫm thể để ngươi chịu uất ức như ?"
"Hoàng thượng vì thần mà suy tính, thần trong lòng rõ. Chỉ là thần cùng Nhứ Nhứ kết thành phu thê, hôm nay đến đây, chính là để cầu xin Hoàng thượng ban cho nàng một thể diện. Như dù thần rời , cũng thể yên tâm."
Ta ngờ Nghiêm Huyền Đình đến là để xin mệnh lệnh cho .
Trong tiếng ho kịch liệt từng cơn của , tiểu Hoàng đế đề bút thánh chỉ, phong Cao Dương huyện chúa.
Nghiêm Huyền Đình cúi , hành lễ tạ ơn. Tiểu Hoàng đế , hốc mắt đỏ: "Nghiêm tướng là cánh tay đắc lực của trẫm, vẫn nên bảo trọng thể."
Khi chúng trở về phủ, gió xuân ấm áp, đầu ngón tay lạnh của Nghiêm Huyền Đình siết lấy cổ tay , thấp giọng hỏi: "Nhứ Nhứ, nàng điều hỏi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/dai-gian-than-qxek/3.html.]
Ta trầm mặc một lúc, : "Ta thấy ngài diễn xuất ."
Không chỉ diễn xuất , mà đường diễn còn rộng. Trước mặt tiểu Hoàng đế là một bộ, mặt là một bộ khác.
"Nếu ngài thích Thẩm Mạn Mạn, tại còn cưới ?"
"Ai thích Thẩm Mạn Mạn?"
"Ngài thích nàng , tại cầu hôn nàng ?"
"Ta cầu nàng , là vì Thẩm Đồng Văn thích nàng, mà thù với Thẩm Đồng Văn."
Hắn thẳng mắt , khóe môi vẫn cong lên một đường cong nhàn nhạt, nhưng nụ chẳng chút ấm áp nào: "Mối thù đội trời chung."
Ta bắt đầu suy nghĩ. Đột nhiên một hướng suy nghĩ mới mở .
Nếu Nghiêm Huyền Đình cũng thù với Thẩm Đồng Văn, liệu thể hợp tác với một chút, g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Đồng Văn, lấy giải dược .
Dù thì khi độc phát tác, vẫn đau khổ. Hơn nữa, thoạt Nghiêm Huyền Đình đáng tin cậy hơn Thẩm Đồng Văn. Ít nhất, ở một vài phương diện tài năng thiên bẩm, kỹ thuật đa dạng, dịu dàng kiên nhẫn.
Người cũng hơn.
Ta còn suy nghĩ kết quả, thì chúng ở cửa phủ thừa tướng .
Nghiêm Huyền Đình dẫn , trái xoay bước ngoài: "Đi thôi Nhứ Nhứ, dẫn nàng sắm thêm vài thứ."
Những thứ sắm cho là son phấn, trang sức, quần áo lụa là xa hoa.
Những thứ mà các cô nương khuê các khác quá quen thuộc, nhưng thì bao giờ .
Đứng trong tiệm may lớn nhất kinh thành, liếc mắt ưng ý một chiếc váy đỏ. Trên vạt váy thêu những bông hoa là hoa gì, nhưng .
Ta tạm thời gác chuyện g.i.ế.c Thẩm Đồng Văn, thử váy.
Kết quả là mặc xong bước , liếc mắt thấy Thẩm Đồng Văn và Thẩm Mạn Mạn bước .
Nghiêm Huyền Đình lưng về phía họ, thấy, chỉ mỉm khen : "Nhứ Nhứ, nàng mặc váy đỏ thật , rực rỡ mà hoạt bát."
Hắn hình như đặc biệt thích khen . Hơn nữa, bất cứ thứ gì cũng thể khen, dùng từ lặp .
Vừa nãy ở tiệm son phấn quẹt một chút phấn hồng, kiều diễm động lòng . Ở tiệm trang sức đeo trâm cài ngọc trai, ung dung cao quý.
Tất cả những lời khen nhận trong mười tám năm đầu đời cộng , còn nhiều bằng hai ngày nay.
Phía , Thẩm Mạn Mạn mặc một chiếc váy đỏ, hừ lạnh một tiếng, khinh thường : "Đông thi bắt chước."