Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CỨU RỖI - 6

Cập nhật lúc: 2025-05-08 09:41:42
Lượt xem: 513

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Em trai à, anh khuyên em đừng có mà quá kiêu ngạo."

 

Anh ta thong thả rít một hơi thuốc, cười nhếch mép đầy khiêu khích:

 

"Bây giờ lớn rồi, cứng cáp rồi, dám chống đối tụi anh rồi đấy à?"

 

"Nhưng em quên rồi sao? Hồi nhỏ em không nghe lời, đã bị tụi anh dạy dỗ thế nào?"-

 

Lời nói ấy như một cây kim đ.â.m vào tim.

 

Tạ Trì Úc hơi co mắt lại.

 

Đương nhiên anh ấy không quên.

Hồi nhỏ, đám người này luôn coi việc bắt nạt anh là niềm vui.

 

Chúng thường xuyên nhốt Tạ Trì Úc còn nhỏ vào trong hầm, ba ngày ba đêm không cho ăn uống gì.

 

Nếu Tạ Trì Úc phản kháng, chúng sẽ dùng một loại thuốc an thần kém chất lượng không biết từ đâu ra, tiêm vào người anh.

 

Loại thuốc này đúng là có tác dụng, khiến Tạ Trì Úc lập tức ngất xỉu.

 

Nhưng nó cũng có tác dụng phụ.

 

Rối loạn giấc ngủ của Tạ Trì Úc hiện tại chính là do vậy mà ra.

 

Chỉ cần anh vừa nhắm mắt, những dư lượng thuốc còn lại trong cơ thể sẽ ép lên thần kinh, khiến anh rơi vào những cơn ác mộng đầy đau đớn.

 

Khi nhớ lại chuyện này, Tạ Trì Úc ngừng thở trong giây lát.

 

Nhưng chỉ một giây thôi, anh lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

 

"Vậy thì sao?"

 

"Các người bây giờ là những kẻ vô dụng, rốt cuộc có thể làm gì tôi?"

 

Nụ cười trên mặt đại ca anh ta càng lúc càng rộng ra:

 

"Đương nhiên là không thể làm gì được rồi, nhưng anh có thể giữ chân cậu."

 

Anh ta nháy mắt, cười nham hiểm:

 

"Em trai à, em cứ mãi tán chuyện với anh mà không nhận ra."

 

"Di vật của mẹ cậu đã mất rồi à?"

 

Tạ Trì Úc sững người một lúc.

 

Đại ca cười ha hả:

 

"Dám đối đầu với chúng tôi, kết quả là như vậy!"

 

"Di vật của mẹ cậu vừa bị tôi tìm được một chỗ kín đáo, rồi đốt cháy."

 

"Bây giờ chắc là đã thành tro rồi..."

 

"À, anh nói là cái này à?"

 

Tôi đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời anh ta.O Mai Dao Muoi

 

Lòng bàn tay mở ra.

 

Bên trong là một lá bùa bảo vệ cổ xưa.

 

Cả Tạ Trì Úc và đại ca đều ngạc nhiên nhìn tôi.

 

Một ánh mắt cảm động.

 

Một ánh mắt đầy oán hận.

 

Đại ca là người phản ứng nhanh nhất, quát lên:

 

"Không thể nào!"

 

"Tôi đã đặc biệt tìm một chỗ kín, làm sao cô tìm được?"

 

Tôi khẽ cười.

 

"Không có ai" thì không có nghĩa là 

"không có camera".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cuu-roi-wmkv/6.html.]

 

Để giám sát Tạ Trì Úc, tôi đã lắp đầy ngôi nhà này bằng các camera siêu nhỏ, đảm bảo không một góc khuất nào.

 

Anh ta nghĩ rằng có thể tìm được một nơi bí mật để làm chuyện xấu ư? 

 

Thật là ngây thơ.

 

Tất nhiên, tôi sẽ không nói lý do cho anh ta biết.

 

Đại ca tức giận định lao tới giật lá bùa.

 

Nhưng chưa kịp chạm vào tôi, anh ta đã bị Tạ Trì Úc đá văng ra.

 

Cú đá mạnh đến nỗi đại ca ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu.

 

Anh ta vừa định ngẩng lên mắng người thì đã thấy Tạ Trì Úc đang nhìn anh ta với ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.

 

Giọng anh lạnh lẽo, từng chữ một:

 

"Biến."

 

"Đừng có chạm vào cô ấy."

 

Anh cả ngay lập tức sợ hãi đến tái mặt.

 

Anh ta không dám ở lại thêm, chân bị khập khiễng chạy nhanh như sợ có người đuổi giết.

 

Nhưng Tạ Trì Úc chẳng để ý gì đến anh ta.

 

Anh lập tức quay lại, nhẹ nhàng mở tay tôi ra, giọng nói run rẩy:

 

"Tay của em... sao lại thành ra thế này?"

 

Lòng bàn tay tôi đỏ tấy, còn nổi lên vài vết phồng rộp.

 

Tôi hơi ngại, định rụt tay lại, nhưng không thành công.

 

Không còn cách nào khác, tôi đành thành thật trả lời:

 

"Lúc đó tôi thấy anh của anh đang đốt di vật, muốn đi tìm nước nhưng đã muộn."

 

"Bùa hộ mệnh là thứ dễ cháy, không thể chịu đựng được bao lâu, chỉ trong vài giây đã bị đốt thành tro."

 

"Vậy nên tôi vội quá, đành phải dùng tay lấy ra..."

 

Nghe xong, ánh mắt Tạ Trì Úc như muốn tràn ra khỏi nỗi xót xa.O Mai d.a.o Muoi

 

Anh vừa giận vừa lo lắng nói:

 

"Em có bị ngốc không vậy?"

 

"Chỉ vì chuyện này mà dùng tay?"

 

Anh nhẹ nhàng bôi thuốc cho tôi, nhưng lời nói lại lạnh lùng đến bất ngờ.

 

"Thực ra em hiểu nhầm rồi."

 

"Di vật gì đó, tôi không quan tâm đâu, đốt thì đốt."

 

Tôi hơi ngẩn ra.

 

Tạ Trì Úc cúi mắt, tiếp tục nói với giọng lạnh lùng:

 

"Mẹ tôi sức khỏe yếu, đã qua đời trước khi tôi còn nhớ gì. Những gì bà để lại cho tôi chỉ có mỗi cái bùa cũ nát này."

 

"Vì vậy, tôi chẳng có cảm tình gì với bà."

 

"Tất nhiên, bà cũng chẳng có tình cảm gì với tôi."

 

"Dù sao từ lúc sinh ra, mọi người xung quanh đều mong tôi chết, căm ghét tôi đến tận xương."

 

"Nếu bà còn sống, chắc cũng vậy..."

 

"Không đúng!"

 

Chưa để Tạ Trì Úc nói xong, tôi vội vàng bịt miệng anh, khẩn trương nói:

 

"Đừng nói như vậy, không phải thế đâu!"

 

Loading...