Cứu Rỗi Em - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-12-03 14:43:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ấy nói bà ấy là chị em ruột với bà ngoại , lúc xưa cùng người nhà nước ngoài.

Tháng này bà ấy mới về nước đã ngóng tình huống của bà ngoại .

Không ngờ...

Bà dì chần chờ lại dè dặt nhìn .

thầm nói bổ sung trong lòng: Không ngờ người nhà chết hết chỉ còn mình .

lấy điện thoại chuẩn bị trả năm mươi nghìn tệ cho bà ấy, nhưng kiểu gì bà ấy cũng chịu nhận.

"Ôn Nguyệt, cháu biết, bây giờ ngoại trừ tiền bà còn gì cả."

Giang Lộc kinh ngạc nói: "Bà dì quá đáng thật, cháu có mọi thứ chỉ là có tiền."

Trong chớp mắt, bầu khí trở nên nhẹ nhõm.

cũng thầm thở .

Hôm nay may mà có Giang Lộc ở đây.

*

Bà dì bảo dẫn bọn họ cúng tế bà ngoại.

Và... Người nhà của bà ấy.

Đây là chuyện bình thường.

Nhiều năm gặp, nên .

lại cảm thấy thể đau quá, chỗ nào cũng đau.

Quê ở núi, ngôi mộ liên tiếp .

Bên cạnh mộ cũ là mộ mới.

Tất cả đều là mộ phần.

Bà dì thương xót bày đồ cúng.

Giang Lộc đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm phần mộ bên phải, sắc mặt cứng đờ.

Đó là phần mộ chuẩn bị cho mình.

Nếu đêm qua xuất hiện thì hôm nay theo kế hoạch, nên nằm ở đó đoàn viên với người nhà của mình.

*

Giang Lộc hỏi gì cả, khom người quỳ xuống, dâng hương dập đầu.

Anh quỳ đất thành kính đốt tiền giấy.

Bì dì thôi, liên tục nhìn nhưng biết phải mở miệng thế nào.

biết bà ấy muốn hỏi điều gì.

"Bà ngoại cháu chết vì ung thư tuyến tụy."

"Bố bị tai nạn xe cộ."

"Mẹ cũng bị tai nạn xe cộ."

"Anh trai... Trên đường đến hiện trường tai nạn bị một chiếc xe cứu thương đ.â.m chết."

"Hơn nữa, chiếc xe cứu thương đang vội chạy cứu bố mẹ cháu."

Bà dì kìm được khóc to, run chân ngồi sụp xuống đất, tự mình lẩm bẩm lại như vậy.

Đúng vậy, lại đột nhiên biến thành như vậy?

Giang Lộc đỏ mắt thể tin được.

Ánh mắt nhìn về phía đầy vẻ đau lòng khó hiểu và hối hận.

Chỉ có cảm xúc như ̣n lại liên tục ném tiền giấy vào lửa.

Anh chu cấp cho học đại học.

từng nói khi tốt nghiệp xong sẽ kiếm tiền cho trai tiêu.

nhìn tiền giấy trong tay, biết bây giờ là thế nào.

Còn bố mẹ nữa, kịp làm gì cho họ cả, bọn họ lại ở đây chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cuu-roi-em/chuong-2.html.]

*

"Giang Lộc, biết ? Ngày đó bố mẹ em vừa giao hàng xong, chuẩn bị lái xe đón em dự sinh nhật."

"Bác sĩ nói vết thương của bọn họ rất nặng, nhưng bọn họ ở bệnh viện chịu đựng mười hai tiếng mới tắt thở."

"Chắc chắn bọn họ nghĩ này mỗi năm, em cần trải qua sinh nhật cũng là ngày giỗ của bọn họ."

chẳng phải sinh nhật có nghĩa là đoàn tụ à?

Bọn họ rồi, chỉ còn mỗi ngày mỗi năm đều mãi mãi căm hận ngày được sinh .

Thân thể của lại bắt đầu đau đớn.

Đau quá, đau quá, nhưng biết đau ở .

Đoạn cuối của ngày hôm đó, hoảng hốt vậy mà lại nhớ mình trở về thế nào.

Hình như Giang Lộc cõng về.

Hình như liên tục khóc.

Trên xe lắc lư, nước mắt của vừa lạnh lại nóng.

Rơi vào tay, mặt .

Dường như... lại trở thành gánh nặng khiến người khác khổ sở.

*

Khi tỉnh dậy đã là ngày hôm .

Bà dì và Giang Lộc sấp bên cạnh giường của .

cảm thấy mệt mỏi quá.

Rời giường vào nhà vệ sinh rửa mặt cũng cảm thấy phí sức.

nhìn mình gầy gò trong gương, trong phút chốc tâm trạng lại mất khống chế.

Không rõ vì một ngôi nhà đang bình yên như vậy lại biến thành như hiện ̣i.

thật sự rất nhớ bố mẹ và trai.

Giang Lộc thấy tiếng động, bước lảo đảo xông vào nhà vệ sinh, nói gì cả, chỉ dùng khăn lông ấm lau sạch chân .

Anh ôm chặt vào lòng đặt lên giường.

Bà dì cũng thức giấc, cầm khăn tay lau nước mắt.

hoảng loạn, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, là em tốt khiến hai người đau lòng."

"Là em tốt."

Giang Lộc tức giận: "Ôn Nguyệt, em lại phải xin lỗi, em đã làm sai chuyện gì rồi?"

Bà dì kéo cánh tay của cho nói nữa, Giang Lộc ngồi cạnh nâng mặt lên, giọng điệu dịu dàng: "Em rất tốt, em làm gì sai cả."

"Em bệnh, chỉ bị bệnh thôi, Ôn Nguyệt."

"Anh sẽ ở cạnh em, bà dì cũng ở cạnh em."

"Em vẫn còn người nhà, vẫn còn bọn ."

"Em sẽ khá hơn, kiên trì một chút được ?"

*

Bệnh ung thư của bà dì rất nghiêm trọng.

bà ấy muốn phẫu thuật, cũng muốn hóa trị.

Bà ấy nói: "Bà rời khỏi quê hương, rời khỏi những người bạn cũ đã lâu lắm rồi."

"Trong khoảng thời gian cùng này, bà chỉ muốn nhìn thế giới bên ngoài, muốn gặp lại những người bạn già."

Bà ấy còn nói: "Ôn Nguyệt, cháu và bà dì cùng kiên trì một chút nữa được ?"

"Chúng cứu bản mình một lần."

"Nếu như được, nếu như vẫn đau đớn như vậy..."

"Thì... Được rồi."

 

Loading...