Cứu Rỗi Em - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-02 09:59:03
Lượt xem: 1

Năm xui xẻo đó, người bố yêu chiều , người mẹ yêu thương , người cưng chiều chết hết, chỉ còn lại một kẻ vô dụng bị chiều hư là

biết đêm đó mình đã đến tầng cao nhất thế nào, chỉ biết chỉ cần nhắm mắt lại thì mọi thứ sẽ kết thúc. cuối cùng cần uống từng ngụm thuốc to và rơi nước mắt nữa.

hít sâu một lại bước lên trước một bước, vực sâu chỉ còn trong gang tấc.

Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, sự sợ hãi và tò mò bị phóng đại vô hạn giữa đêm.

thật sự nghĩ ai gọi cho vào lúc một giờ sáng thế này.

suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhấc máy.

Giọng nói của đàn ông thu hút dịu dàng vang lên.

"Này, Ôn Nguyệt, là Giang Lộc, ngày mai có thể mời ăn cơm ?"

"Máy bay của hạ cánh lúc mười giờ."

nhìn xuống khoảng dưới chân, khó xử nói: "Em ̉nh, có lẽ này cũng ̉nh."

Bên phía đối diện im lặng mấy giây rồi nói: "Vậy em đầu lại , bây giờ mời cơm cũng được."

chậm ̃i người lại, trước mặt là cậu bé từng dẫn xuống sông mò cua, bây giờ đang buồn bã đưa tay với : "Em xuống trước , đói sắp tuột huyết áp rồi."

*

Giang Lộc nói đói bụng phải nói dối.

Anh gọi món ở cửa hàng giá rẻ dưới lầu khiến người nhìn vào nghĩ rằng Mãn Hán tịch.

Một ̃a cơm chiên, hai bát mì hoành thánh, ba xửng sủi cảo hấp, bốn bát mì trộn.

Anh vừa ăn vừa nói với : "Ôn Nguyệt, em biết cơm của người da trắng khó ăn thế nào ? Mấy năm ở Anh ăn bánh mì khô khốc, tưởng mình sắp thành bánh mì rồi."

uống thuốc chống trầm cảm đã lâu khiến đầu óc của chậm chạp ngây ngốc.

Sau khi ngây ngốc một lúc mới nhận , vừa tốt nghiệp cấp ba đã Anh du học.

Thật đã nhiều năm chúng gặp , cũng liên lạc với .

biết nói gì, chỉ lạnh nhạt trả lời: "À vậy ."

Giang Lộc chống cằm thở dài: "Em thật sự hề quan tâm à."

nhìn lịch trong điện thoại, lại chọn ngày.

Hôm nay là ngày ba mươi, thật rất thích hợp để nhảy lầu.

Vì ngày mai là lễ quốc khánh, đa phần mọi người đều được nghỉ.

tiện làm phiền bọn họ tăng ca.

Được rồi, chuyện nhảy lầu để ngày lễ quốc khánh rồi bàn.

*

Giang Lộc đứng trong căn phong chật chội mà thuê có vẻ hợp lắm.

Ghế salon nhỏ đủ chỗ cho đôi chân dài của .

Máy giặt cũ kỹ khiến quần áo nhăn nhúm và rút lại.

Anh mặc váy hoa bị giặt đến mức bạc màu của , ngượng ngùng đứng trong phòng khách.

"Ôn Nguyệt, ngủ ở ?"

Căn hộ hai mươi lăm mét vuông, ngay cả giường cũng bé tẹo.

Anh có thể ngủ ở khách sạn, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú của , bỗng nhiên suy nghĩ. sắp chết rồi, nhưng từng yêu đương, cũng từng hôn đàn ông, càng... Chưa từng ngủ với bọn họ.

chỉ lên giường.

Giang Lộc vô cùng mệt mỏi, qua nằm xuống.

ở trong phòng tắm, tắm rất chậm ̃i, cẩn thận.

Lúc , Giang Lộc đã ngủ rồi, nhưng vẫn lịch sự đánh thức dậy.

"Giang Lộc, em muốn ngủ với ."

Anh híp mắt nhìn khỏa đứng đó, bỗng nhiên tỉnh ́o lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cuu-roi-em/chuong-1.html.]

lại nói ý muốn của mình lần nữa: "Em muốn ngủ với , kiểu ngủ ."

*

Giang Lộc nói phải loại người như vậy.

thất vọng tìm quần áo mặc lên người, chui vào chăn.

"Vậy... Ngủ ngon."

Sau khi uống hai viên thuốc ngủ, ngủ rất nhanh lại sâu, hoàn toàn biết Giang Lộc ở bên cạnh thở nặng nề vào phòng tắm.

Khi ngủ dậy đã là hai giờ chiều ngày hôm .

Trong căn hộ nhỏ bày đầy thức ăn ngoài.

Thịt nướng, móng heo, xiên que, bánh ́n, sủi cảo, bún thập cẩm cay, mì sợi...

Chẳng lẽ bánh mì khoa ăn vậy à?

bắt đầu cảm thấy hề làm quá.

ngồi xuống ăn bốn miếng sủi cảo đã no căng, đã lâu rồi muốn ăn uống nữa.

mệt mỏi muốn ngủ tiếp, nhưng trong điện thoại có hơn một trăm cuộc gọi nhỡ, đều từ một số điện thoại.

thật sự nghĩ ai lại điên cuồng tìm như vậy.

tò mò gọi lại, đối phương tự xưng là bà ngoại của .

Bây giờ bà ngoại đang mắc bệnh ung thư, đoạn đường sinh mệnh cuối cùng nên muốn gặp người cuối cùng đời này.

*

nói có tiền, đừng lừa gạt .

Túi còn sạch hơn mặt.

Bà ấy lại nói bà ấy có tiền, rồi tìm số của chuyển năm mươi nghìn tệ qua Alipay. 

Không phải thấy tiền sáng mắt, mà bà ngoại đã qua đời lúc học cấp ba rồi.

bà lão trong điện thoại nói chuyện với giọng điệu cầu xin, giọng nói ̣n ngào, nói muốn gặp một lần.

tò mò nên quyết ̣nh .

Trước khi , cúi xuống nhặt một nắm thuốc ở cạnh bà, sắc mặt bình tĩnh uống từng viên thuốc.

Hôm nay, cần những viên thuốc này giúp trụ vững khi bà lão .

Giang Lộc vừa nhìn tên thuốc vừa lên mạng tra cứu.

Người vốn nói nhiều như lại đỏ mắt, im lặng suốt chặng đường.

có cảm xúc dư thừa và sức lực dỗ dành , chỉ có thể lạnh lùng nói: "Em ! Rất tốt, thật sự rất tốt."

Chẳng qua cảm thấy... Sống đã đủ rồi mà thôi.

*

Xe taxi càng chạy càng xa, cuối cùng dừng ở một khu biệt thự có giá đắt nhất.

bất an, hoàn cảnh xa lạ, người biết mặt, hiểu cảm thấy lo lắng.

Bàn tay to lớn của Giang Lộc đưa qua.

ngẩng đầu, cúi đầu.

Khi bốn mắt nhìn , nhìn thấy vẻ hoảng sợ của mình trong mắt .

"Ôn Nguyệt, có ở đây, đừng sợ gì cả."

"Nếu cảm thấy ổn thì lúc nào cũng có thể đưa em ."

bây giờ muốn ngay.

Song, có một bà lão đứng ở cửa đang về phía chúng .

"Ôn Nguyệt? Là cháu à?"

"Bà là bà ngoại gọi cho cháu đây."

 

Loading...