Hệ thống hiểu.
[Đó là bố của cô, cha chỉ thuộc về cô.]
[Không sự nhầm lẫn con bế nhầm, câu chuyện về tiểu thư thật và giả, Diệp Noãn.]
[Bố của thế giới yêu thương cô giống như họ từng yêu thương Diệp Noãn.]
[Đây là điều cô luôn mong ?]
[Tại chạy trốn?]
Hệ thống giống như một mụ phù thủy dụ dỗ, ăn quả táo độc.
tiếc là bao giờ là Bạch Tuyết.
là một vũng bùn nhão thể trát lên tường, một con hề từng thấy chuyện đời, một con chuột bò từ cống rãnh.
Những điều bao giờ đến lượt .
Nếu nó đến lượt , mà nó vẫn , thì chắc chắn đó là đồ giả.
Ánh của Cố Uất đổi . Anh chằm chằm với đôi mắt mở to, giờ đây trông vẻ đáng sợ hơn khuôn mặt gầy gò của .
Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi : "Cô rốt cuộc gì?"
tự tìm một chỗ xuống: "Cho một cơ hội để báo đáp ân tình, cho ở nhờ một đêm."
"Báo đáp? Báo đáp gì?"
"Anh c.h.ế.t, giúp một tay, đây là ân tình ? Hay là hứa với thêm một điều nữa, c.h.ế.t, gọi một tiếng, vẫn sẽ giúp?"
Cố Úc sự ngang ngược của chọc cho bật .
"Diệp Gia, cô đúng là một kẻ điên!"
"Cảm ơn lời khen."
ngáp một cái, xuống ghế sofa.
" cũng tham lam . Giường thì giành với , ngủ sofa."
Cố Úc trừng mắt , chắc là dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t .
rõ ràng lý tưởng thì đầy đặn, hiện thực thì cằn cỗi.
Thế là lật , vài phút ngủ say.
bố họ Diệp tìm đến phát điên.
Họ báo cảnh sát.
Bên ngoài một mảnh ồn ào.
Sắc mặt Cố Úc càng ngày càng khó coi, đen đến mức thể nhỏ mực.
Cuối cùng, như chấp nhận phận, xuống lầu.
"Ông ngoại, Diệp Gia ở trong phòng cháu, ông bảo chú Diệp và dì Diệp đừng tìm nữa."
Ông ngoại mặt đầy ngạc nhiên, Cố Úc lên lầu.
"Tiểu Úc, cháu và Gia Gia, hai đứa..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cuu-anh-khoi-tuyet-vong-cung-cuu-lay-chinh-minh/chuong-4.html.]
"Không như ông nghĩ ạ, cô cãi với gia đình, chỗ nào để . Cô ... giúp cháu."
Mỗi câu, mỗi chữ, Cố Úc đều với hàm răng nghiến chặt.
Ông ngoại bừng tỉnh.
" mà, ông vẫn ở phòng khách mà, Gia Gia lên tầng bằng cách nào?"
…
"Leo cửa sổ."
…
tỉnh giấc bởi một cú chạm bất ngờ.
Gần như là bản năng, vùng dậy, nhưng thấy bế bổng lên trung.
Cùng với vài tiếng kêu kinh ngạc, ngã xuống đất.
Không màng đến cơn đau, lăn lộn phía , cảnh giác tột độ, mắt chằm chằm về phía .
Cha họ Diệp luống cuống xót xa.
"Gia Gia, con ? Có , ngã đau ? Có bố con sợ ?"
"Gia Gia, mau lên, để xem nào."
Và chỉ cảm thấy kinh hãi.
Hai mắt , chỉ với một câu "ơn sinh bằng ơn dưỡng" bỏ rơi .
Họ thậm chí còn đến xem, chỉ dùng một khoản tiền để kết thúc tất cả.
50 vạn.
Gã đàn ông cầm tiền, một cách ác độc.
Tiền thì bao giờ là đủ cả, còn thể đổi thêm một khoản nữa.
12 vạn.
Hắn mở cửa phòng cho đàn ông què .
Những ký ức xưa cứ hiện lên rõ mồn một.
Và , dường như thứ đang tái diễn.
Cô độc, bất lực, tuyệt vọng đến suy sụp.
thở hổn hển, căng cứng đến run rẩy, cổ họng phát tiếng nức nở kiểm soát.
Cho đến khi Cố Úc điều khiển xe lăn chắn mặt .
"Chú dì, Diệp Gia lẽ ác mộng , cứ để cô ở đây một đêm. Cháu sẽ ngủ ở phòng bên cạnh."
Nhìn bóng lưng gầy gò đến yếu ớt của , ý thức của từ từ trở .
Chỉ là cảm thấy kỳ lạ.
Không hiểu , dường như cũng từng một như , sẽ chắn mặt , để lộ sự yếu đuối trong chốc lát.