Chương 2
 
 liếc  bóng lưng  ở bàn bên, buột miệng than khẽ:
 
“Tớ đúng là xui tận mạng .”
 
Nhìn vẻ mặt Điền Điềm cố nín  đến run cả vai, nhưng  chỉ  lắc đầu bất lực.
 
Cũng vì chuyện   mà cả tối  chẳng còn tâm trạng nào để chơi.
 
Thỉnh thoảng  vẫn  kìm  mà lén  về phía Du Cảnh Xuyên.
 
 lúc  khẽ nghiêng , ánh mắt hai chúng  giao  trong ánh đèn lờ mờ.
 
Ánh mắt  bình thản, lạnh nhạt như thể   kéo   hôn chẳng  là .
 
Sau ba vòng rượu,  bắt đầu thua kha khá trò chơi.
 
Vì  Du Cảnh Xuyên ở đó,  chẳng dám  bừa cũng  dám chọn mạo hiểm, đành ngoan ngoãn uống rượu .
 
Bình thường tửu lượng của   tệ, nhưng hôm nay   ai nghĩ  cái kiểu chơi điên rồ gì mà trộn đủ loại rượu  với , khiến đầu óc   cuồng như  nổ tung.
 
Điền Điềm cũng uống  nhiều, mặt đỏ gay,  năng líu ríu.
 
Khi    lượt  về, hai đứa  cũng loạng choạng dìu   cửa quán bar.
 
Ban đầu Điền Điềm là  lái xe đến, định tiện thể chở  về.
 
 giờ tình trạng  thì khỏi  bàn , chúng  tuyệt đối  thể tự lái .
 
Vừa  ven đường chuẩn  gọi xe, thì  một giọng  lạ vang lên cắt ngang:
 
“Hai cô em xinh thế  định   đấy? Anh chở cho!”
 
 và Điền Điềm tuy say nhưng vẫn còn tỉnh táo phần nào.
 
Chỉ  thoáng qua là  đối phương    .
 
Chúng  lập tức lắc đầu từ chối, định vẫy taxi để  ngay.
 
Ai ngờ gã đàn ông   chịu buông tha, còn thò tay định kéo  .
 
Lúc đó  mới phát hiện    một , cách đó  xa  một gã khác  bước nhanh đến, nắm chặt cánh tay của Điền Điềm.
 
Trời  về khuya, con phố tuy    vắng  nhưng cũng chẳng đông đúc gì.
 
Hai gã đàn ông vẫn  nham nhở, giọng  đầy ghê tởm:
 
“Hai em ngoan nào, bọn  đưa  chỗ  vui lắm, đảm bảo thích.”
 
 vùng vẫy, quát khẽ:
 
“  ! Thả  ,  thì  báo cảnh sát đấy!”
 
Tên đó chẳng những  sợ mà còn bật , đưa tay sờ mặt :
 
“Báo gì mà báo, đến bar chẳng  để vui vẻ ? Anh đây cho em vui ngay bây giờ!”
 
Hắn    định kéo  .
 
Cách đó vài bước,   Điền Điềm hét lên một tiếng, … cô  tung cú đá chuẩn chỉnh như trong lớp taekwondo  học.
 
Tiếng hét đau đớn của gã  vang lên ngay  đó,   như nổi điên, vung tay tát Điền Điềm một cái trời giáng:
 
“Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, mày tìm c.h.ế.t !”
 
Điền Điềm choáng váng, ngã sõng soài xuống đất.
 
 hoảng hốt định lao tới đỡ cô , nhưng kẻ giữ chặt   càng bóp mạnh hơn, kéo  sát  n.g.ự.c .
 
Ngay lúc đó,  bỗng thét lên t.h.ả.m thiết.
 
 ngẩng đầu, thấy cánh tay đang nắm chặt cổ tay   bẻ ngoặt   theo một góc độ kỳ quái,  ôm lấy tay, mặt nhăn nhó đau đớn.
 
Trong ánh sáng yếu ớt,  mới  thấy    tay, là  Du Cảnh Xuyên,   trong bóng tối, giữa hai ngón tay vẫn còn dính một vệt m.á.u đỏ nhạt.
 
 chẳng kịp để ý gì khác, vội chạy đến chỗ Điền Điềm.
 
Tên bắt nạt  vẫn  chịu thôi,  nhảy cẫng lên vì đau  la hét:
 
“Mày là ai hả? Tao báo cảnh sát!”
 
Du Cảnh Xuyên khẽ rít một  thuốc,  ném thẳng điếu t.h.u.ố.c xuống đất.
 
Anh khẽ nhướng mày, giọng trầm lạnh:
 
“Báo cảnh sát ? Được thôi. Gần đây  lắp camera giám sát đấy để xem chú mày sẽ  cảnh sát chăm sóc thế nào.”
 
Tên đó cứng đờ, ánh mắt thoáng hoảng sợ:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cuoi-truoc-yeu-sau-voi-tong-tai-lanh-lung/chuong-2.html.]
“Camera...?”
 
Hắn liếc quanh, rõ ràng  mất bình tĩnh.
 
Tên còn  đang giữ Điền Điềm cũng  Trần Quân đ.ấ.m thẳng một cú, ngã nhào sang một bên.
 
Hai gã lúng túng  ,  vội vàng bỏ chạy, biến mất trong màn đêm.
 
Trần Quân chau mày,  sang Du Cảnh Xuyên  nhỏ:
 
“Có vẻ như một trong hai tên đó là thằng con riêng mới  nhà họ Lâm nhận .”
 
Du Cảnh Xuyên  về hướng bọn chúng bỏ , giọng bình thản nhưng lạnh như băng:
 
“Vậy thì báo với nhà họ Lâm.”
 
 đỡ Điền Điềm dậy, cô  mệt lả dựa cả   , mặt vẫn còn tái nhợt.
 
Lúc  Du Cảnh Xuyên   , ánh mắt  lướt qua Điền Điềm đang  bệt  đất, hàng mày khẽ cau.
 
 vội mở miệng  cảm ơn:
 
“Hôm nay thật sự cảm ơn hai  nhiều lắm.”
 
Trần Quân  phía  , vẻ mặt như đang xem kịch vui.
 
Du Cảnh Xuyên  nhàn nhạt mở miệng:
 
“Trần Quân,  đưa cô  về.”
 
Trần Quân  gọi tên thì  ngớ , chỉ tay  :
 
“ á?”
 
Du Cảnh Xuyên chẳng  gì, chỉ liếc nhẹ một cái.
 
Trần Quân lập tức vỗ đầu:
 
“Ờ đúng, đúng ,  quên mất.”
 
Anh  bước đến, cúi  bế bổng Điền Điềm lên.
 
   ,  nghiêm túc:
 
“ gửi địa chỉ nhà Điền Điềm cho , nhớ   đàng hoàng đó.”
 
Trần Quân bật , giọng nhẹ như :
 
“Yên tâm , phụ nữ   thiếu, chẳng cần  ép ai cả.”
 
 gật đầu.
 
 là mấy thiếu gia như họ,  kiểu phụ nữ nào mà chẳng .
 
Khi Trần Quân ôm Điền Điềm rời , chỉ còn   và Du Cảnh Xuyên.
 
Không hiểu , mỗi  ở cạnh   đều cảm thấy bầu  khí trở nên khô khan kỳ quặc.
 
Lần đầu gặp cũng , bây giờ vẫn thế.
 
Còn  kịp suy nghĩ nhiều,   bước đến  mặt , giọng điệu nhàn nhạt:
 
“Đi thôi,  đưa em về.”
 
Vì nãy giờ  vẫn trong tư thế  xổm đỡ Điền Điềm nên khi định  dậy thì m.á.u dồn lên não, mắt tối sầm .
 
Ngay  đó,  cảm giác cả khuôn mặt  áp  một thứ  rắn chắc  ấm nóng.
 
Khoảnh khắc nhận   đang tựa lên lưng Du Cảnh Xuyên,  chỉ  đào hố chui xuống.
 
Anh trông thì  vẻ cao gầy, ai ngờ lưng  vững chắc đến thế.
 
Hai tay  theo phản xạ chống lên lưng , qua lớp sơ mi mỏng  thể cảm nhận rõ cơ bắp săn chắc  da.
 
Anh dừng bước vì động tác của , chỉ 0.1 giây   lập tức giật tay , tránh xa khỏi  .
 
Du Cảnh Xuyên  đầu , ánh mắt vốn lạnh nhạt  thoáng lóe qua một tia cảm xúc khó hiểu.
 
Rồi giọng  khàn khàn vang lên, thấp trầm mà ám :
 
“Anh với em còn  kết hôn mà?”
 
“Hả???”
 
Não  lập tức đơ  tập. Anh…  đang  cái gì ?
 
Không lẽ  tưởng  đang tự nguyện nhào  lòng  ?!
 
Trời đất ơi…