Cuối cùng vẫn là bi kịch - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-08-20 18:56:09
Lượt xem: 21

1

 Vài ngày , hoàng đế hạ chỉ gả — con thứ của Lễ bộ Thượng thư — cho vị tân phong tướng quân Tề Chính, phòng.

Lúc đó mới nhận , ngày ngày lấy lòng vốn dĩ Tề Chính thật.

Hắn tên thật là Trường Bạc, là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ — Trầm Các.

Đêm vạch trần phận, Trường Bạc cưỡng đoạt .

giường, giọng khàn đến thể nổi, từng cảm giác chua xót và phẫn hận nào dâng trào dữ dội đến thế.

"Trường Bạc, ngươi sẽ mất mạng đấy."

Trường Bạc nắm chặt cổ tay , áo bào gấm đen nửa mở, gương mặt tuấn mỹ thêm vài phần lạnh lẽo, xa cách và giận dữ.

"Thượng Quan Thanh, khi ngươi ngày ngày quấn lấy , từng nghĩ đến hôm nay ?"

Trường Bạc vốn là lạnh nhạt, ít . Từ khi gặp , tính tình càng thêm khó kiềm chế.

Suốt hai năm trời, nhận nhầm là Tề Chính, cam tâm hạ thấp bản , ngày ngày tìm cách vui.

Mỗi ngày giờ Mão, đều rời giường, mặc bộ y phục nhất, gốc đào ngắm múa kiếm, hề đổi dù mưa nắng.

Bánh ngọt mà chỉ liếc thêm một , cũng tiếc bỏng tay, lấm lem chật vật để học cho bằng .

Hắn hành tung thất thường, mỗi trở về đều mang đầy thương tích, học y thư, ngày đêm giã thuốc, chỉ mong để vết sẹo nào.

2

vốn tưởng, cho dù yêu , thì ít nhất cũng sẽ chút cảm kích.

từ khi hoàng đế ban hôn cho và Tề Chính, thứ đổi.

Trường Bạc còn bộ dạng lạnh băng như , mà trở nên bệnh hoạn, chiếm hữu . ngàn , liều mạng chống cự.

từng nghĩ, nếu thuận theo, sẽ g.i.ế.c . đặt mũi d.a.o kề lên mặt .

Giọng khàn khàn mang theo chút cuồng loạn bệnh hoạn:

"A Thanh, dung mạo của nàng quá … Tề Chính sẽ động lòng thôi…"

"Chỉ , vĩnh viễn sẽ chê nàng. Chỉ ở bên , mới là nơi nàng mãi mãi thuộc về…"

Từ hôm trở , mỗi thấy Trường Bạc, tay chân liền lạnh toát, n.g.ự.c như vật nặng đè ép đến thở nổi.

Nếu thật sự hủy gương mặt mà luôn kiêu ngạo, e rằng sẽ phát điên… cũng sẽ hận đến chết.

Đêm Trường Bạc đoạt lấy thể, run rẩy hỏi :

"Nếu Tề Chính lấy mạng , ngươi thể bảo vệ ?"

Vốn dĩ chỉ hỏi một câu mang theo chút kỳ vọng nào, mà khi mở miệng, giọng vô tình nhuốm một tia hy vọng mà chính cũng nhận .

3

Tề Chính dũng mãnh thiện chiến, từng bại trận, dân chúng ca tụng là “Diêm Vương cũng sợ”.

Kẻ mà giết, thì chẳng ai thể bảo vệ nổi.

Còn đời , một ai thể khiến tổn thương dù chỉ nửa phần.

~ Hướng Dương ~

Vì thế, đều đến cả Diêm Vương cũng e dè.

Trường Bạc cụp mắt, một lời.

khẽ lạnh trong lòng:

“Tình yêu của cũng chỉ đến thế thôi. Vì thỏa mãn khoái lạc nhất thời của bản , mà thể đặt chỗ hiểm nguy.”

Hắn như cảm nhận sự khác thường của , chỉ ôm từ phía :

“A Thanh, nàng cần lo. Tề Chính mắc chứng bệnh kín, thể hành chuyện nam nữ.”

, ngẩn ngơ thật lâu.

Cổ họng như chặn kín, thể phát bất kỳ âm thanh nào.

Trường Bạc rằng, sớm nắm rõ chuyện về Tề Chính.

Căn bệnh của — là giả vờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cuoi-cung-van-la-bi-kich/chuong-1.html.]

4

Hôm nay đến Tướng quân phủ bàn chuyện thành hôn với Tề Chính, vô cùng bất an.

Mẹ mất khi mới năm tuổi, chỉ để cho một câu :

“A Thanh, con nhớ kỹ, mặt ngoài, tuyệt đối yếu đuối. Con kiêu kỳ, ngang ngược cũng , nhưng sẽ chẳng ai dám bắt nạt con.”

rằng, câu chính là thứ lấy mạng .

thể khẳng định, việc Tề Chính ném bầy sói, phần lớn nguyên nhân là vì thường ngày quá mức kiêu kỳ, ngang ngược.

Tề Chính thích ngoài, nên chỉ đến một .

Chỉ là ngờ, vị Tề Chính trong truyền thuyết bách chiến bách thắng đáng sợ đến .

Sau khi rõ kết cục của , sớm thu tính nết, mặt Tề Chính, là dáng vẻ dịu dàng của một tiểu thư khuê các.

, vẫn thể khống chế đôi tay đang run rẩy trong tay áo.

"Tiểu thư Thượng Quan, cứu với!"

Nhìn tiểu tỳ nữ mắt đến mức nước mắt đầy mặt, run rẩy như cầy sấy,

tim lập tức tràn đầy sợ hãi, dám hé nửa lời.

Có vẻ như tỷ thiết của nàng chịu nổi cảnh , liền bước nàng cầu xin:

"Tướng quân, xin ngài tha cho Tiểu Liên một , đuổi nàng khỏi phủ là , nàng nhất định sẽ ."

"Ồ? Ngay mắt mà dám tư thông với nam nhân khác, bẩn mắt , bẩn cả phủ của , còn mơ mà rút lui?"

Tề Chính liếc nàng một cái, gương mặt tuấn mỹ phủ đầy âm trầm.

"Ngươi cũng cùng với nàng ."

Nghe , sắc mặt của hai tiểu nữ tỳ lập tức tái nhợt, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

"Không thấy lời ? Còn đực đó gì? Mau kéo !"

Ngay đó, tiểu nữ tỳ gần Tề Chính nhất rút thanh bội kiếm bên hông , tự vẫn tại chỗ.

Máu nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt , tim giật thót, suýt nữa kêu thất thanh.

Tiểu nữ tỳ còn lôi cho sói ăn, chẳng bao lâu , trong chuồng sói chỉ còn bộ xương trắng hếu và vũng m.á.u tanh nồng.

"Thượng Quan cô nương dọa ? Sắc mặt trắng bệch thế ."

Tề Chính nhướng mày, giọng như chút quan tâm hỏi .

Nghe hỏi , nhất thời vững.

Hai chân mềm nhũn, dám thẳng mắt Tề Chính.

Bởi vì lâu , lẽ cũng sẽ kết cục như .

Thậm chí, lẽ sẽ còn thảm hơn nữ tỳ .

Sắp ngã xuống thì một đôi tay ấm áp đỡ lấy eo .

vội vàng cảm ơn, dối là cơ thể khó chịu, rời khỏi Tướng quân phủ.

ngờ, chỉ một hành động nhỏ như thế, khiến Trường Bạc vốn luôn hờ hững nổi giận. Sau khi về phủ, sắc mặt u ám, sai nữ tỳ đun nước.

Sau đó, bế ngang , ném bồn tắm, dùng khăn liên tục chà xát lên .

Cho đến khi từng tấc da đều ửng đỏ, chỗ nghiêm trọng còn trầy đến chảy m.á.u tươi.

cắn chặt môi, thể kiềm mà run rẩy.

“Trường Bạc, ngươi đau !”

Hắn như thấy, lực tay càng nặng hơn.

Không phân rõ là vì đau vì tủi, sống mũi cay xè, nước mắt cố nén lập tức trào .

“Đủ , Trường Bạc!”

 

Loading...