“Tối qua bảo con ở nhà ngoan.” Lục Hạo nhỏ giọng . Cậu là một đứa trẻ ngoan nên lời , nhưng nãy bé đột nhiên nhớ , nhớ dáng vẻ dịu dàng của khi tắm cho bé, ôm bé nhỏ giọng kể chuyện cổ tích, hát nhạc thiếu nhi.
“…” Nghe , lòng Lục Phỉ lập tức dịu , duỗi tay xoa đầu con: “Con thể gặp .”
Nghe lời , hốc mắt Lục Hạo phiếm hồng.
“ con thể gọi điện thoại cho mà.” Anh thêm một câu.
“Thật ạ?” Bé lập tức tươi rạng rỡ.
“Ừ.” Lục Phỉ buồn gật đầu. Con trai đang diễn kịch ? Lật mặt nhanh quá mất!
Sau đó, lấy di động gọi cho Nhan Hạ. Thật , cũng nhớ bà xã của đó!
Lúc , Nhan Hạ đang chuẩn quần áo cho tuần lễ thời trang trong văn phòng liền thấy chuông điện thoại, kịp bắt máy luôn.
khi thấy một tiếng “Vợ” từ đầu bên , cô liền dừng về phía Tiểu Ngô: “Chờ chị một chút.”
Tiểu Ngô lập tức gật đầu, đôi mắt tràn ngập vẻ tò mò, vị chính là ông chồng trong truyền thuyết của giám đốc Nhan đấy ? Cô hết hồn khi boss giám đốc Nhan còn trẻ như thế mà kết hôn sinh con .
“Có chuyện gì ?” Nhan Hạ đến một góc, khóe môi nhếch lên, giọng trong trẻo như chim hoàng vang lên.
“Hạo Hạo nhớ em, nãy còn lén một .” Lục Phỉ , lướt qua con trai đang chằm chằm điện thoại trong tay , trong mắt ý nhàn nhạt.
Nghe chồng thế, cô liền cảm thấy lòng như cái gì đó lấp đầy, nhẹ: “Đưa điện thoại cho con ! Để em chuyện với nó.”
“Ừ.” Anh đáp lời, đưa điện thoại cho Lục Hạo vẫn luôn nóng lòng bên cạnh.
Cậu cầm di động lập tức vứt hết thứ đầu, hưng phấn hô: “Mẹ ơi!”
Anh dịu dàng con trai vui vẻ trở khỏi phòng, để gian riêng cho con họ chuyện.
Mà lúc , Lục Phỉ cũng biên tập viên mời phòng riêng để phỏng vấn ngắn.
Sau cuộc phỏng vấn, cẩn thận mở cửa phòng Lục Hạo thì thấy con cầm di động say giấc nồng.
Anh khuôn mặt nhỏ tinh xảo của con lấy điện thoại trong tay con , đắp chăn giúp con mới cầm di động về phòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cung-chieu-vwxh/chuong-28.html.]
Khi trở về phòng, lập tức gọi điện cho Nhan Hạ. Anh sân thượng, vầng trăng tròn , sự nhớ nhung trong lòng càng nhiều hơn. Anh hai đang cùng một bầu trời, chỉ lúc nào cũng ở cùng vợ.
Bên , Nhan Hạ tiếng chuông, cầm di động lên.
“Con ngủ ?” Vì Tiểu Ngô ở đây nên cô gọi thẳng tên của Hạo Hạo.
Anh mỉm : “Ừ, ban nãy tay còn cầm di động mà thϊếp .”
“Hôm nay hai ở riêng thế nào?” Cô tiếp tục hỏi, qua lời kể của con trai thì cô cảm thấy ngày hôm nay vui. Lúc , cô tới cửa sổ sát đất trong văn phòng, cảnh đêm tuyệt bên ngoài, trong đầu nhớ về cảnh tượng trong nhà.
“Vẫn .” Lục Phỉ nhớ tới hôm nay hạ gục nhiều , lúc đó thì nước mắt nhưng bây giờ cảm thấy vô cùng ấm áp. Chí ít thì con trai đích thị là một đứa tham ăn, cũng bé thích ăn rau xanh, còn nhận bé cũng gian xảo…
“Em mong chờ xem chương trình hôm nay.” Cô nheo mắt , chỉ mấy ngày nữa thôi là sẽ xem .
“…” Ở đầu dây bên , Lục Phỉ im lặng. Anh cảm thấy nếu để vợ xem thì hình tượng “vĩ đại” của mặt vợ sẽ phá hủy triệt để mất thôi.
“Được , em còn việc, thể chuyện với nữa.”
Cô thấy đầu di động lâu cũng phát thanh âm nào, mắt lộ ý nhạt, cô cần đoán cũng lý do đột nhiên im lặng.
“Đừng khiến bản mệt mỏi quá, ngủ sớm , còn nữa, nhớ em!” Anh cảm thấy bất đắc dĩ khi ý trong giọng của Nhan Hạ, nhưng vẫn dặn dò cặn kẽ, cuối cùng còn quên một câu âu yếm.
“Em cũng nhớ , nhớ chăm sóc cho chính và con nhé, mai gặp!” Cả cô nhẹ nhõm và hạnh phúc khi giọng đầy gợi cảm của .
Ngày tháng trôi qua đến mức thể tin nổi!
“Mai gặp em nhé.” Sau đó, mới lưu luyến tắt máy mím môi thành một đường thẳng, tối nay “Phòng đơn gối chiếc” .
Ở đầu bên , Nhan Hạ cũng xoay về chỗ cũ.
Tiểu Ngô khóe môi đang nở nụ của cô liền trêu chọc: “Là chồng của giám đốc Nhan ?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Em cảm thấy giám đốc Nhan đang hạnh phúc.” Tiểu Ngô hâm mộ, từ cuộc gọi đầu tiên, khóe môi cô vẫn luôn nở nụ .
Nụ chỉ thể bắt gặp ở đang hạnh phúc trong tình yêu mà thôi, cho một cẩu FA như cô cực kỳ hâm mộ! là khoe ân ái mà!
“ , bọn chị hạnh phúc.” Nhan Hạ , khóe miệng mỉm , cả rạng rỡ hẳn lên.