Cục Cưng Được Cưng Chiều: Mang Theo Không Gian Dẫn Dắt Muôn Dân Phú Quý - Chương 11: Ta chỉ muốn món đó làm quà gặp mặt!

Cập nhật lúc: 2025-10-08 14:11:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu Điềm Bảo cũng chút phẫn nộ.

Đã lớn từng mà còn tranh đồ với nàng ư? Không !

Thế là, nàng bĩu cái miệng nhỏ nhắn, oa oa nấc lên.

Giọng non nớt mềm mại, đến mức khiến lòng tan chảy.

Điền nương tử lập tức ôm chặt Điềm Bảo dỗ dành, trừng mắt lườm Tam Ngưu: "Ngươi xem , ngươi dọa Điềm Bảo kìa!"

Tam Ngưu tức thì luống cuống tay chân, tiến lên ôm Điềm Bảo mà dám.

Tiểu Đào chẳng đoái hoài, kéo kéo vạt áo Tam Ngưu, bĩu môi : "Ta món đó quà gặp mặt!"

Tam Ngưu đau lòng liếc Điềm Bảo, mới đầu an ủi Tiểu Đào: "Nàng chọn món khác , đó là của , nàng xem cũng !"

Tiểu Đào bĩu môi, cũng vẻ sắp : "Nó chỉ là một đứa trẻ, cái gì chứ? Ta thấy nhà ngươi vốn thật lòng cưới ! Ngay cả một món quà gặp mặt cũng nỡ cho!"

Tam Ngưu sốt ruột đến luống cuống tay chân: "Sao nỡ cho, chẳng bảo nàng cứ chọn một món đó ? Là tự nàng mắt thôi!"

" món ý thì ngươi cho!" Tiểu Đào lập tức vặn .

"Món nàng ý là dành cho mà!" Tam Ngưu bất đắc dĩ xòe hai tay, "Muội là nữ nhi duy nhất của Đại Thạch thôn chúng , món quà quý giá nhất đương nhiên dành cho !"

"Vậy quan trọng ?" Tiểu Đào hất tay Tam Ngưu , , lẩm bẩm: "Cái gì mà nữ nhi duy nhất của Đại Thạch thôn, cho cùng, chẳng cũng chỉ là một nha đầu quê mùa, xứng với đồ ?"

Lời tuy nhỏ, nhưng Điền nương tử sót một chữ, lửa giận bùng lên.

Nàng lập tức mất hết kiên nhẫn, ánh mắt sắc lẹm ả, năng cũng chẳng còn khách sáo: "Nó tuy là một nha đầu nhà quê, nhưng là bảo bối của Điền gia chúng , thậm chí là của cả Đại Thạch thôn !"

"Trái là ngươi, tiểu cô tử của ngươi đang quấy kìa, ngươi với tư cách là tam tẩu tương lai của nó, chuẩn quà gì để dỗ nó vui ?"

Dạ Miêu

Sắc mặt Tiểu Đào cứng đờ. "Ta..."

Điền nương tử sa sầm mặt: "Nếu ngươi chẳng chuẩn món quà nào thì lấy mặt mũi mà đòi quà của ?"

Nàng chỉ những món quà ở góc tường, : "Ngươi những món quà từ ? Đều là bà con làng xóm tặng, đây mới chỉ là ngoài, họ còn mang quà đến mừng ngươi chào đời, còn ngươi thì ? Là tam tẩu tương lai qua cửa, ngươi tặng gì cho tiểu cô tử của ?"

"Ta, ..." Tiểu Đào đảo tròn mắt một lúc lâu mới nghĩ lời phản bác, lập tức vẻ oan ức: "Ta mới đến đây, tiểu cô tử hôm nay chào đời ?"

Tam Ngưu vội đỡ: "Mẹ, chuyện con giúp Tiểu Đào một tiếng, nàng quả thực hôm nay sinh, con cũng , mà chuẩn quà kịp ?"

Điền nương tử lập tức trừng mắt với Tam Ngưu: "Ta tin các ngươi nổi một thứ đáng giá!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cuc-cung-duoc-cung-chieu-mang-theo-khong-gian-dan-dat-muon-dan-phu-quy/chuong-11-ta-chi-muon-mon-do-lam-qua-gap-mat.html.]

Nghe , Tam Ngưu lập tức im bặt, đuối lý cúi đầu.

Điền nương tử thấy bộ dạng vô tích sự của thì khỏi làu bàu: "Con trai con gái nhà ngoài lụng mưu sinh, mỗi về đều biếu tiền bạc phụ giúp gia đình, còn ngươi thì ? Ra ngoài lăn lộn năm năm, mang về cho cha ngươi cái gì? Chỉ dắt về một đàn bà lễ nghĩa thế thôi ?"

Tam Ngưu những lời đầu còn thấy hổ thẹn, nhưng đến câu cuối, lập tức vui, với vẻ bất bình: "Mẹ, là con bất tài, về nhà mang tiền bạc về phụ giúp gia đình, nhưng cũng thể Tiểu Đào như !"

Điền nương tử cũng chiều , thẳng một cách gay gắt: "Ngươi bất tài, về nhà nương tựa, thì đừng xía chuyện thế nào!"

Tam Ngưu mở miệng gì đó, nhưng thốt nên lời.

Tiểu Đào nuốt trôi cục tức , sải bước đến mặt Điền nương tử, ngạo nghễ cất cao giọng: "Chẳng chỉ là tặng quà cho con gái nhà bà thôi ? Ta còn đến mức tặng nổi!"

Nói , nàng tháo đôi bông tai tai xuống, nén đau lòng, dùng một tay đưa tới mặt Điền nương tử, với vẻ kẻ cả: "Này, cho bà! Ta cho bà , đây là đôi bông tai tầm thường , là trân phẩm của Kim Lũ Các đấy!"

"Các ngươi Kim Lũ Các ? Đồ do tiệm đó đều là hàng chuyên cung cấp cho các nương nương và quan quyền quý trong hoàng cung, phàm là trang sức của tiệm đó, phận ắt hẳn tôn quý phi thường, cho nha đầu nhà quê của bà, còn sợ hạ thấp món đồ đấy!"

Tam Ngưu thấy Tiểu Đào tặng đôi bông tai yêu thích nhất cho , vội vàng mừng rỡ : "Mẹ, mau nhận , Kim Lũ Các con cũng từng , đồ do tiệm đó quý hiếm vô cùng, phận nhất định, dù tiền cũng mua !"

Điền nương tử thấu thái độ khinh miệt của Tiểu Đào, khỏi hừ lạnh một tiếng, : "Thứ đồng nát sắt vụn xứng với Điềm Bảo nhà , ngươi tự giữ lấy mà dùng !"

Tiểu Đào trợn tròn mắt, thể nào ngờ Điền nương tử từ chối món đồ quý giá nhất !

"Cái gì mà đồng nát sắt vụn, bà từng trải sự đời thì cũng thể bừa !"

Tam Ngưu cũng khó xử : "Mẹ, Tiểu Đào đưa cho là đồ , thấy qua thì cũng thể đồ của là đồng nát sắt vụn chứ?"

Tiểu Đào Tam Ngưu bênh vực, càng thêm ngạo mạn: "Thôi bỏ , mấy bà già nhà quê đều giống cả, e là đến vàng còn thấy bao giờ, mà nhận đồ !"

"Hừ!" Điền nương tử khinh thường lạnh: "Thứ của ngươi mà cũng coi là đồ ?"

"Chứ ?" Tiểu Đào chỉ đống vật tư chất ở góc tường, "Lẽ nào những thứ mới là đồ ?"

Điền nương tử đáp, cứ để ả ở đây vài ngày, tự khắc sẽ những thứ là đồ .

Nàng cầm đôi bông tai của Tiểu Đào lên xem qua, đoạn liếc ả, hỏi: "Ngươi đôi bông tai là lão gia nhà ngươi tặng, ?"

Tiểu Đào thoáng chút hoảng hốt, nhưng nhanh chóng che giấu, gật đầu: "Phải, lão gia nhà là..."

"Nếu đoán lầm," Điền nương tử đợi Tiểu Đào hết lời, : "Quan giai của lão gia nhà ngươi chắc là từ tri phủ đại nhân trở xuống nhỉ?"

Tiểu Đào sững sờ: "Ngươi, ngươi ? Lão gia nhà chính là tri phủ đại nhân!"

"Hừ," Điền nương tử hừ một tiếng, khinh bỉ đặt đôi bông tai trong tay xuống, thong thả : "Ngươi trang sức của Kim Lũ Các chuyên cung cấp cho các phi tử trong cung và quan quyền quý, lời sai, nhưng chắc chắn ngươi , trang sức của Kim Lũ Các khi chia hai loại lớn,"

"Một loại là những món phế phẩm loại vòng sàng lọc sơ bộ; loại còn cũng trải qua sàng lọc, những món nhất sẽ tiến cống cung, để các phi tử trong cung chọn , đó mới theo quan giai lượt xuống, để các quan to quý nhân chọn lựa..."

"Mà thứ lão gia nhà ngươi thể lấy , là phế phẩm loại thì cũng là hàng thừa do các quan to quý nhân chọn còn sót , thứ đồ chơi thì gì đáng quý chứ?"

Loading...