CỦA NGƯỜI PHÚC TA - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:12:31
Lượt xem: 2,231

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

23.

 

Diệp Hoan khóc lóc về nhà, mấy ngày kế tiếp đều không đến làm việc.

 

La Đại Minh đến công ty tôi chửi bới vài lần, nhưng lần nào cũng không tìm được Diệp Hoan.

 

Cuối cùng, hắn đã nuốt lời, dẫn người tìm đến tận nhà dì.

 

Nghe nói La Đại Minh vừa bước vào cửa đã đánh hai vợ chồng dì và yêu cầu chú dì phải chuyển cho hắn 50.000 tệ thì mới chịu tha mạng cho họ.

.

Chú dì muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị La Đại Minh đe dọa:

 

"Đây là lỗi của con gái các người nên các người phải bồi thường cho nạn nhân. Có gọi cảnh sát cũng vô ích thôi!"

 

"Nếu các người cứ khăng khăng tìm cách báo cảnh sát thì chắc tôi phải giec cả hai người trước vậy!”

 

Lúc dì khóc lóc gọi điện cho mẹ tôi, tôi chẳng hề thấy thương cảm cho bọn họ..

 

Bởi vì những gì bọn họ phải chịu cũng chính là những gì mà chúng tôi đã phải chịu đựng trong kiếp trước.

 

Diệp Hoan nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?

 

Cô ta vẫn còn đánh giá quá thấp La Đại Minh, nghĩ rằng có thể dùng tiền để đối phó với hắn.

 

Nhưng La Đại Minh đã từng có tiền án. Sau khi ra tù, hắn vất vả lắm mới cưới được vợ và có con, cho nên đứa bé này rất quan trọng với hắn.

 

Kết quả là bây giờ Lưu Lệ đã sảy thai, La Đại Minh nhất định sẽ trả thù Diệp Hoan!

 

Nhưng Diệp Hoan không hề hay biết, cô ta đã ăn không ngồi rồi ở nhà mấy ngày, lại thêm việc bị uy h.i.ế.p khiến cô ta trở nên cáu kỉnh.

 

Mấy ngày sau, cuối cùng Diệp Hoan cũng không nhịn được, muốn rủ tôi đến quán “Ngàn ly một say” để uống rượu ăn khuya, tôi lập tức từ chối.

 

Nhưng tôi lại đưa ra một đề nghị khác:

 

"Hôm nay chị không được khỏe lắm, không thể đi cùng em được đâu. Em thử gọi cho Trương Hi xem?"

 

Diệp Hoan chỉ lơ đãng đáp: "Ờ", sau đó cô ta cúp máy luôn.

 

24.

 

Một tiếng sau, tôi lái xe đi ra ngoài.

 

Khi tôi đến “Ngàn ly một say”, Diệp Hoan và Trương Hi đang uống rượu như uống nước.

 

Tôi cứ nghĩ họ đã cạch mặt nhau từ lâu, không ngờ là Diệp Hoan vẫn có thể gọi Trương Hi đến uống rượu cùng mình.

.

Thật đúng là đói bụng ăn bừa mà!

 

Tôi nhìn quanh một chút và thực sự tìm thấy La Đại Minh đang ngồi yên trong một góc.

 

Lúc này, Diệp Hoan và Trương Hi đã uống quá nhiều, bọn họ không thèm gọi taxi mà loạng choạng đỡ nhau ra khỏi tiệm cơm.

 

Đường đêm vắng vẻ, La Đại Minh tựa hồ có chút sốt ruột chờ đợi.

 

Thấy Diệp Hoan và Trương Hi đã đi ra, hắn chậm rãi theo sau bọn họ.

 

Một lúc sau La Đại Minh vẫn không tìm được cơ hội để ra tay, cho đến khi ba người tiến gần đến một ngã tư có đường rẽ vào ngõ nhỏ.

 

La Đại Minh nhìn quanh rồi đột nhiên lao tới kéo cả hai cô gái vào trong đường ngõ!

 

Tốc độ của hắn nhanh đến mức ngay cả một người đứng ngoài như tôi cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi.

 

25.

 

Tôi đỗ xe ở gần đối diện, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào ngõ nhỏ.

 

Hơn một tiếng trôi qua nhưng trong ngõ vẫn không có động tĩnh gì.

 

Không thấy La Đại Minh đi ra, cũng không thấy Diệp Hoan và Trương Hi đi ra.

 

Tôi lại đợi thêm một tiếng nữa mới thấy có bóng người chạy ra khỏi ngõ.

 

Đó là một người đàn ông, nhưng anh ta không phải là La Đại Minh.

 

Người đó vừa chạy vừa hét:

 

"Giec người rồi, giec người rồi..."

 

Tiếng kêu la thảm thiết đáng sợ này đã đánh thức những người dân xung quanh đó.

 

Mọi người lần lượt bật đèn lên, có người còn lao xuống tầng để chạy vào ngõ nhỏ kiểm tra.

 

Nhưng mấy người bước vào cuối cùng đều la hét bỏ chạy thục mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cua-nguoi-phuc-ta/chuong-8.html.]

 

Có người đã gọi cảnh sát.

 

Đầu ngõ chật kín toàn người với người.

 

Hơn mười phút sau, xe cảnh sát, xe cứu thương và bên pháp y đã đến.

 

Tôi không đến xem vì tôi biết người nằm trong ngõ là ai.

 

Hơn nữa tôi còn biết bọn họ đã chec như thế nào.

 

Diệp Hoan chắc chắn đã bị c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p và c.ắ.t cổ, chec không nhắm mắt.

 

Giống như tôi ở kiếp trước.

 

Khi cảnh sát khiêng hai t.h.i t.h.ể phủ vải trắng ra khỏi ngõ, trong lòng tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

 

Dưới bụng hơi quặn đau, tôi đạp chân ga phóng đi.

 

Sau khi kìm nén cảm giác buồn nôn và lái được tầm 1km, tôi mở cửa xe và ghé vào ven đường nôn thốc nôn tháo.

 

Hốc mắt chua xót, nước mắt chảy dài, tôi không biết mình nên khóc hay cười nữa.

 

26.

 

Khi mẹ tôi nhận được cuộc gọi của dì, bà hoàn toàn choáng váng.

 

Mẹ cũng không thể tin được, tại sao một người vẫn luôn khỏe mạnh lại có thể chec đột ngột như vậy, hơn nữa còn chec một cách không có thể diện.

 

Nhưng mẹ không biết rằng, kiếp trước bà ấy và bố tôi cũng rất đau khổ khi biết tin tôi bị La Đại Minh tra tấn và giec chec!

 

Thậm chí lúc đó mẹ còn suy sụp hơn cả dì bây giờ!

 

Mẹ thậm chí còn không biết người hại chec con gái bà ấy chính là cháu gái mình.

 

Kiếp này, tôi chỉ không làm theo lời Diệp Hoan, để cho cô ta tự mình gánh chịu hậu quả mà thôi.

 

Diệp Hoan không vô tội, cho nên tôi không thấy cô ta đáng thương chút nào.

 

Sau khi bác cả biết tin Diệp Hoan đã chec, nhà bác và dì lại nối lại quan hệ như xưa.

 

Tuy nhiên bác cả vẫn không thể trả lại cho dì 100.000 tệ.

 

Bởi vì 100.000 đó đã bị bác tiêu hết từ lâu rồi.

 

Lúc đó anh họ đã cưới được vợ, nhưng bác cả ngày nào cũng cằn nhằn gây rối với con dâu, không lâu sau thì lại khuyến khích anh họ ly hôn.

 

Còn chưa sinh con mà chị dâu đã bỏ trốn.

 

Anh họ biến thành người đã ly dị, đến giờ vẫn còn chưa lấy được vợ.

 

Có lẽ đây chính là quả báo của bọn họ, vì kiếp trước bọn họ đã không chịu trả tiền cho tôi.

 

27.

 

Tin tức về cái chec của Diệp Hoan đã lan truyền rộng rãi trong công ty.

 

Bị x.â.m h.ạ.i t.ì.n.h d.ụ.c, bị c.ắ.t cổ, bị giec chec.

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

Việc nào cũng đủ để mọi người thảo luận trong nhiều ngày.

 

La Đại Minh bị bắt rất nhanh. Hắn giec liên tiếp hai người, một viên đạn là đủ để tiễn kẻ xấu xuống suối vàng.

 

Mà Lưu Lệ thì không bao giờ bước chân vào công ty nữa.

 

Tôi không quan tâm đến chuyện cô ấy sẽ sống như thế nào, dù sao tôi cũng đã báo thù được cho bản thân mình ở kiếp trước rồi.

 

Tôi xin nghỉ việc, cũng không muốn tiếp xúc với những đồng nghiệp cũ ở công ty nữa.

 

Sau đó tôi tìm được một công việc mới với mức lương tương đương, nhưng công việc không bận như lúc trước.

 

Không lâu sau, tôi và bố mẹ cùng chuyển đến ở trong căn hộ 4 phòng ngủ.

 

Không có Diệp Hoan ở bên cạnh gây rối, cuộc sống của chúng tôi trôi qua bình yên và hạnh phúc.

 

Tôi coi như nửa đời trước của mình chỉ là một giấc mơ.

 

Giấc mơ đó nói cho tôi biết, sống ở trên đời, đừng bao giờ làm mấy chuyện của người phúc ta, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

 

Có lẽ sẽ không hại chec người, nhưng nhất định sẽ bị người khác ghét bỏ.

 

Suy cho cùng thì, chẳng có ai thích bị người khác lợi dụng mà không biết phản kháng.

 

 

Loading...