“Anh!”
Cô bé cười cong cả mắt.
Lần đầu tiên tôi được gặp nữ chính truyền thuyết.
Nữ chính có gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt tròn xoe như hai quả nho pha lê, đồng tử trong suốt sáng ngời, lông mày cong cong, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, làn da trắng không tì vết hơi ửng hồng, môi đỏ mọng như đóa hồng.
Phải công nhận, là một mỹ nhân tương lai.
Cô ấy hơi nghiêng đầu nhìn tôi:
“Anh, đây là…”
Tôi lập tức bật dậy, định giới thiệu bản thân.
Ai ngờ vội quá, mắt tối sầm, đầu choáng váng, thêm chân tê rần, cả người ngã ngửa ra sau.
Gió thổi qua, rối loạn cả bầu không khí.
Dung Trạm, không định đỡ một tay sao?
Dù gì tôi cũng là nữ phụ, nhỡ đâu cú ngã này cho tôi chấn động não thì sao?
Một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy eo tôi, tôi miễn cưỡng đứng vững, thở phào nhẹ nhõm.
Dung Trạm rút tay về, nhíu mày đẹp đẽ, ánh mắt như hỏi:
Cậu bị bệnh à?
Tôi ngượng ngùng cười:
“Ngồi lâu quá, chân hơi tê.”
Sau đó tôi đưa tay ra với nữ chính, cười vô hại:
“Xin chào, mình là Hứa Niệm, bạn học của anh cậu.”
Dung An ngoan ngoãn bắt tay:
“Chào chị Hứa Niệm, em là Dung An.”
Cô bé dễ thương lại ngoan ngoãn, nhưng vẫn không ngăn nổi quyết tâm giành bạn trai của cô ấy của tôi!
Giới thiệu xong, tôi khoác vai Dung An, cười tươi:
“An An nè, hôm nay về trễ một chút được không? Gần đây có công viên giải trí mới mở, chị vừa hay có ba vé miễn phí, không đi thì phí lắm.”
Mắt cô ấy sáng lên, quay đầu nhìn Dung Trạm:
“Anh? Có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cua-do-nam-chinh/9.html.]
Dung Trạm liếc tôi một cái, rồi quay lại mỉm cười với Dung An:
“Được.”
Dung An vui mừng nhảy cẫng.
Tôi nhướng mày đắc ý liếc Dung Trạm một cái, hừ, nhóc con, đấu với chị à!
Không cô gái nào có thể từ chối công viên giải trí!
Tôi đã viết sẵn kịch bản, vào nhà ma thì giả vờ sợ rồi nhào vào lòng Dung Trạm, lúc chơi tàu lượn thì cũng giả vờ sợ, nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu ấy, còn phải ngồi ngựa gỗ xoay tròn, thả tóc bay trong gió, quay đầu mỉm cười, để Dung Trạm thấy dáng vẻ thuần khiết ngoan ngoãn của tôi.
Cuối cùng, nhất định phải ngồi vòng quay mặt trời, ở trên đó thổ lộ tình cảm sâu sắc, hoàn mỹ tuyệt đối.
Tuy nhiên.
Tôi viết kịch bản này cho nữ chính à?
Vừa vào nhà ma thấy cái đầu ma, tôi còn chưa kịp hét lên thì Dung An đã quay người chui vào lòng Dung Trạm?!
“Á!”
Dung Trạm vừa vỗ lưng vừa dỗ:
“Ngoan, không sao, đều là giả đấy, ngoan.”
Vừa dỗ vừa che chắn cô ấy đi tiếp.
Cái đầu ma lăn đến chân tôi, tôi còn chẳng thèm liếc, giơ chân đá bay nó.
Cục tức này nghẹn trong họng, lên không được, xuống không xong, khó chịu c.h.ế.t mất.
Định bụng thể hiện trên tàu lượn cao tốc…
Mẹ nó, ai nói cho tôi biết tại sao hai người đó lại ngồi hàng ghế trước tôi, sát vai nhau hả???
Má ơi, không chỉ không nắm được tay, còn bị ăn một đống cẩu lương!
Ngựa gỗ xoay tròn chắc thực hiện kế hoạch được rồi chứ?
Đáp án là không thể, tôi còn chưa kịp lên lượt với bọn họ.
Nước Tây Hồ là nước mắt tôi.
Còn cái vòng quay mặt trời cuối cùng, tôi đã chẳng còn chút hứng thú nào.
Dung An thì chơi rất vui, cuối cùng nhìn vòng quay mặt trời mắt lấp lánh:
“Chị Hứa Niệm, cái đó chơi được không?”
Tôi gật đầu, lấy điện thoại quét mã mua chai nước khoáng.