Tôi đứng dậy, chặn đường:
“Tôi… tôi cả ngày chưa ăn gì, đói rồi.”
Cậu ấy cúi mắt nhìn tôi, cuối cùng chịu thua ánh mắt tha thiết của tôi:
“Muốn ăn gì?”
“Cơm chiên trứng!”
Cậu ấy xắn tay áo đi vào bếp:
“Chờ chút.”
Cuối cùng thì tôi chẳng ăn được cơm chiên ấy, vì buồn ngủ quá nên ngủ luôn trên sofa.
Dung Trạm bưng đĩa ra, thấy tôi đã ngủ say.
Cậu nhẹ nhàng đặt cơm lên bàn ăn, rồi đi đến cạnh sofa, ngồi xổm xuống.
Cô gái ngủ không yên, mày vẫn nhíu lại.
Dung Trạm đưa tay, nhẹ nhàng xoa lên đầu cô, tóc mềm hơn cậu tưởng.
Nhìn cô thật lâu, cuối cùng cậu bế cô lên, đưa về phòng.
Phòng rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ.
Dung Trạm cúi người đặt cô xuống giường, cô vừa chạm giường liền lăn một vòng sang bên, lộ ra đôi chân trắng ngần.
Ánh mắt cậu tối lại, nuốt khan một cái, cứng đờ kéo chăn đắp cho cô.
Đứng bên giường thật lâu, cuối cùng Dung Trạm mới rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Từ bao giờ mà lại thích một cô gái bướng bỉnh, hấp tấp như thế này?
Là từ lần đầu gặp, khi cô giúp mình thoát khỏi tình huống khó xử, còn hùng hồn bảo vệ mình?
Hay là lần cô không chớp mắt nói thích mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cua-do-nam-chinh/23.html.]
Hay là khi cô giả vờ mua hai cái lều rồi ném cho mình một cái bảo “mua một tặng một”?
Hay là khi cô sợ rắn run rẩy, ánh mắt ngập tràn bất lực?
Hay là khi cô biết Kỷ Thì muốn hại mình, vẫn không màng nguy hiểm ra tay cản?
Hay là đêm đó, khi thấy cô lạc lõng, tuyệt vọng trong mưa?
Rất nhiều điều, ngay cả Dung Trạm cũng không rõ.
Ví dụ như đêm ấy, dù giáo viên nói tìm quanh đây thôi, đội cứu hộ cũng đã lên núi, nhưng cậu vẫn chạy xa như vậy để tìm cô.
Từ nhỏ đến lớn ngoài An An, cậu chưa từng cõng cô gái nào — vậy mà lại cõng cô.
Ở công viên giải trí, thấy cô vật lộn với chai nước mà vẫn cố mở, lòng dâng lên niềm vui khó tả.
Trên xe buýt, thấy cô không bám được tay vịn bị mọi người lườm nguýt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đứng ra bảo vệ.
Trong chiếc xe lắc lư, người rối loạn nhịp tim không chỉ có mình cô.
Bóng rổ vốn chẳng hứng thú, nhưng cô bé kia lại hào hứng đến mức mắt sáng rực, khi bị bạn lớp hò hét bắt lên sân, cậu hiếm khi không từ chối.
Nhìn ánh mắt cháy bỏng cô gửi lên khán đài, đúng là khiến lòng người phơi phới.
Rồi đến phân ban, khi nghe cô nói: “Cậu chính là lựa chọn của tôi”, cậu cảm thấy cả người như bị luồng điện chạy qua.
Thi xong, vào cửa hàng mua bút thỏ cho An An, lại như có ma xui khiến mà mua thêm một cái cho cô.
Tối hôm An An bị đánh, thật ra ngay khi cô rời đi cậu đã phát hiện, chỉ là An An khóc quá dữ, nên phải dỗ trước.
Lúc quay lại tìm thì cô đã biến mất, gọi điện không nghe, cậu gần như phát điên.
Và những gì cô nói qua điện thoại…
Cậu như c.h.ế.t đứng tại chỗ.
Đúng là từng giấc mơ cậu từng có.
Nhưng dần dần, người trong mơ… đều đã biến thành cô.