Cưa Đổ Nam Chính! - 15

Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:23:01
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả lớp cùng hưởng ứng, hô vang khẩu hiệu rền vang, thậm chí về sau khí thế của lớp tôi còn lấn át lớp 3.

Tiếng còi vang lên, điểm số dừng lại ở 32 – 28.

Dung Trạm vào quá muộn, sau đó mấy người lớp 3 c.h.ế.t dí bám lấy cậu ấy, không còn cơ hội ném bóng.

Dù vẫn thua, nhưng ủy viên thể dục lại rất phấn khích, miệng cứ lẩm bẩm:

“Nhân tài, nhân tài, đúng là nhân tài!”

Kỷ Thì đi tới, giơ tay định vỗ vai Dung Trạm.

Dung Trạm né tránh không biểu cảm, tay Kỷ Thì lơ lửng giữa không trung.

Cậu ta cười gượng:

“Anh bạn, cậu giỏi lắm, có hứng thú vào đội bóng trường không?”

“Cảm ơn, không có hứng thú.”

Dung Trạm nói xong, không quay đầu lại, xách áo khoác đi thẳng.

“Chất quá!”

“Tôi quyết định rồi! Tôi muốn theo đuổi cậu ấy!”

Về lớp, Dung Trạm đang uống nước, yết hầu lên xuống trông thật quyến rũ.

“Dung Trạm, cậu không phải bảo không chơi sao!”

Tôi ngồi xuống ghế, nghiêm túc nhìn cậu ấy.

Cậu ấy nghiêng đầu liếc tôi một cái:

“Cổ họng cậu sao thế?”

“À, la hét khẩu hiệu nên khàn rồi.”

Tôi nói như không có gì.

Dung Trạm im một lúc:

“Vẫn thua.”

Tôi siết nắm tay, đập bàn liên hồi:

“Lớp 3 chó c.h.ế.t thật! Mấy người vây cậu không cho ném bóng, tức c.h.ế.t tôi rồi, nếu Tô Diễm không cản, tôi đã xông lên trái đ.ấ.m phải đ.ấ.m rồi! Còn Kỷ Thì kia nữa, đáng ghét hết sức! Còn dám khiêu khích? Đừng để tôi gặp lại, không thì tôi đ.ấ.m nát mặt hắn luôn!”

Dung Trạm đột nhiên khẽ cười, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt đen lấp lánh như sao trời.

Tôi ngơ ngác, nếu không nhầm thì đây là lần đầu tiên cậu ấy cười với tôi?

Cậu ấy lấy từ ngăn bàn ra một chai nước suối, mở nắp đưa cho tôi:

“Đừng nói nữa, giọng vịt đực rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cua-do-nam-chinh/15.html.]

Sau trận bóng rổ, Dung Trạm nổi như cồn, nổi đến mức rối loạn.

Thư tình cứ ào ào nhét đầy ngăn bàn cậu ấy, lần nào thấy cũng nhíu mày ném thẳng vào thùng rác, chẳng thèm nhìn.

Tôi:

“Dung Trạm, cậu không xem nội dung à? Toàn là tình cảm chân thành của mấy cô bé đấy!”

Cậu ngẩng đầu:

“Không rảnh, bận lắm.”

Tôi bĩu môi — đúng là bận, bận vì sắp thi Olympic Toán.

Nghe nói giải nhất có thưởng, quan trọng hơn là được cộng điểm thành tích.

Giấy nháp của cậu ấy kín đặc công thức, sách bài tập chất chồng, tan học là chạy ngay tới văn phòng.

Haiz, tôi buồn c.h.ế.t mất.

Gần đây cậu ấy còn không có thời gian dạy kèm tôi, rõ là cố ý không cho tôi刷存在感!

Không được quấn lấy Dung Trạm đúng là buồn thật, ban đầu tôi định ra sân vận động hóng gió, cố tình chọn một góc khuất, mới bước tới đã nghe thấy tiếng thì thầm.

Tôi vốn không hứng thú với chuyện riêng tư của người khác, nhưng cuộc trò chuyện lại nhắc tới tên Dung Trạm.

Tôi dừng bước.

“Nghe nói lần này Dung Trạm lớp 1 cũng tham gia thi?”

“Đúng vậy, anh à.”

“Tìm cách, đừng để nó thi được.”

“Anh yên tâm, chuyện này em lo xong rồi.”

Tôi len đầu ra một chút, thấy sau gốc cây có hai nam sinh, một người không mặc đồng phục, tóc nhuộm xanh lam, nhìn như du côn, còn có cả Kỷ Thì, cậu ta nheo mắt nhả khói thuốc.

Tôi chuẩn bị chuồn đi, ai ngờ đạp phải cành cây, tiếng không lớn nhưng nơi này yên tĩnh, nghe rõ mồn một.

Kỷ Thì nhìn về phía tôi, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Tôi thật sự phục rồi, thì ra trong tiểu thuyết vụ nghe trộm bị phát hiện không phải là hư cấu!

“Cô là ai?” Cậu ta hỏi.

Bị phát hiện rồi thì thôi, tôi bước ra đường hoàng:

“Đi ngang, đi ngang thôi.”

Kỷ Thì nheo mắt nguy hiểm:

“Cô là lớp 1?”

“Ố, vậy cũng đoán ra?”

Loading...