Vào ngày diễn ra trận bóng rổ, người xem còn kích động hơn cả người đang thi đấu.
“Aaaaaaaa, Kỷ Thì cố lên!!!”
“Kỷ Thì đẹp trai nhất! Kỷ Thì số một!”
“Kỷ Thì!!”
“Lớp 11-3, Kỷ Thì cố lên! Lớp 11-3, Kỷ Thì vô địch!”
“Kỷ Thì!!”
Tôi khó hiểu liếc nhìn mấy cô gái đang gào rú bên cạnh, vỗ vai “tiểu linh thông” của lớp mình ở hàng trước.
“Tô Diễm, mấy người đó đang hét Kỷ Thì là ai thế?”
Tiểu linh thông quay đầu lườm tôi một cái: “Là thằng đẹp trai nhất trên sân ấy, thằng mặc áo số 9 đó.”
Tôi kiễng chân, vươn cổ mãi mới nhìn thấy.
Cũng đẹp thật, kiểu đẹp có chút ngang ngược và cá tính.
Tôi quay lại nhìn Dung Trạm ở hàng sau — ồ, Dung Trạm vẫn đẹp trai hơn.
Nhưng Kỷ Thì chơi khá tốt, ghi được nhiều điểm, giúp lớp họ dẫn điểm.
Mỗi lần ghi bàn là mấy cô gái lại hét rần lên.
Hiệp một kết thúc, lớp họ dẫn lớp tôi tận 16 điểm.
Học sinh lớp 3 còn sang khoe khoang:
“Hiệp hai cố gắng lên nhé.”
Trên mặt toàn là vẻ khiêu khích.
Ủy viên thể dục nắm chặt nắm đấm:
“Có gì đáng đắc ý, có giỏi thì thi học đi!”
Kỷ Thì uống một ngụm nước, nhếch mép cười khinh khỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cua-do-nam-chinh/14.html.]
Thật muốn đ.ấ.m cho một cái.
Tôi nhìn lướt qua mấy bạn lớp tôi tham gia thi đấu, ngoài ủy viên thể dục ra thì mấy người còn lại bình thường, còn có mấy người chỉ là điền vào chỗ trống cho đủ người, lớp 3 còn có hai tuyển thủ đội bóng rổ trường, đúng là quá bất công.
Hiệp hai bắt đầu, lớp 3 vẫn dẫn trước, thậm chí kéo điểm lên đến 24.
Giữa giờ tôi đi toilet, lúc quay về nhìn lên sân thì thấy… Dung Trạm đang khởi động?
Cậu ấy mặc áo thun trắng, quần đồng phục, đôi chân dài thẳng tắp.
Tôi kéo áo Tô Diễm:
“Dung Trạm sao lại lên sân?”
Cô ấy thở dài:
“Hết cách rồi, ủy viên thể dục bị trật chân, lớp mình thiếu người, trong mấy người còn lại thì Dung Trạm cao nhất, đành phải liều thôi.”
Không ai trông chờ vào cậu ấy, nhưng tôi lại cảm thấy, cậu ấy nhất định biết chơi, mà còn sẽ thắng nữa.
Đừng hỏi tại sao, hỏi tức là vì cậu ấy có hào quang nam chính.
Quả nhiên, khi Dung Trạm ném vào quả ba điểm đầu tiên cho lớp tôi, cả sân sôi trào.
“Woa, anh kia là ai vậy? Đẹp trai quá!”
“Trời ơi, khác hoàn toàn Kỷ Thì luôn! Anh này trông sạch sẽ quá!”
“Là học sinh lao động lớp 1, Dung Trạm, được trường đặc cách tuyển vào.”
“Tiếc thật, là học sinh lao động.”
“Học sinh lao động thì sao! Không ảnh hưởng đến độ đẹp trai mà!”
“Nghe lớp cậu ấy bảo, cậu ấy khá lạnh lùng, không hay giao lưu với ai.”
“Loại này là gu của tôi đó!!”
Sự góp mặt của Dung Trạm khiến bọn tôi thấy được hy vọng chiến thắng.
Tôi giật chai nước trong tay Tô Diễm, đập mạnh vào lòng bàn tay hét lớn:
“Dung Trạm! Cố lên! Lớp 1! Vô địch!”