Tôi ngoan ngoãn ôm bánh.
Cậu ấy đột nhiên nghiêng người áp sát, tôi theo phản xạ lùi một bước, Dung Trạm nhướng mày, vươn tay chống hai bên thanh chắn cửa sổ.
Tôi nuốt nước bọt, tư thế này... hơi mập mờ, cả người tôi gần như bị cậu ấy bao quanh.
Dung Trạm quay mặt đi, lồng n.g.ự.c hơi phập phồng, yết hầu chuyển động, trông quyến rũ c.h.ế.t người.
Mỗi lần tài xế phanh, tôi theo quán tính lại va vào người Dung Trạm.
Mũi tôi ngập trong mùi hương nhè nhẹ, chính là mùi của riêng Dung Trạm.
“Còn hai trạm nữa.” Cậu ấy nói nhỏ.
Tôi ừ một tiếng, cúi đầu nhìn mũi chân mình, tai hình như nóng bừng, mặt cũng đỏ.
Xe buýt lắc lư chạy, tôi thở nhẹ đến mức gần như không dám thở mạnh, sợ làm Dung Trạm khó chịu.
Xuống xe, Dung Trạm xách bánh đi phía trước, tôi theo sau.
Bóng cây rợp rạp, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, từng tia từng tia.
Nhìn bóng cậu ấy đổ xuống đất, tôi nổi hứng chơi trò nhảy theo bóng của Dung Trạm.
Từng bước từng bước nhảy tới cổng khu nhà.
“Chơi đủ chưa?” Cậu ấy liếc mắt hỏi.
Tôi cười tít mắt:
“Chơi cả đời mới gọi là đủ.”
Cậu ấy hình như cạn lời, không để ý đến tôi nữa, bước vào khu nhà.
Khu này kiểu cũ, tường đã loang lổ vì nắng mưa năm tháng.
Dung Trạm quay đầu lại, khẽ nói:
“Hứa Niệm, chỉ lần này thôi.”
Chỉ lần này?
Ý là tôi đến nhà cậu ấy, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng?
Tôi cười toe toét đáp lời.
Dung Trạm, chúng ta còn dài dài.
Bố mẹ của Dung Trạm rất hiếu khách, Dung An cũng rất vui.
“Chị Hứa Niệm, em thật không ngờ chị cũng tới! Hôm nọ em định đến tìm chị chơi mà anh em không cho!”
Dung An chu miệng, không hài lòng vì bị Dung Trạm ngăn cản.
Dung Trạm đang dọn chén đũa, liếc cô bé một cái:
“Em lo học tốt đi rồi hãy chơi.”
Dung An lè lưỡi.
Bữa cơm trôi qua vui vẻ, chỉ là Dung Trạm vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, chỉ lúc Dung An ước nguyện mới hơi dịu lại.
“An An, con ước điều gì thế?” Mẹ Dung cười hiền từ.
Dung An chớp mắt, nhỏ giọng lí nhí:
“Mẹ ơi~ ước nguyện nói ra là không linh nữa đó!”
Vừa đáng yêu vừa ngoan hiền.
Ánh mắt Dung Trạm đầy ý cười, nhưng khi chạm phải ánh nhìn của tôi thì lại cụp mắt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cua-do-nam-chinh/12.html.]
“À này, Tiểu Trạm.” Bố Dung lên tiếng:
“Hết lớp 10 rồi, lớp 11 phân ban, con nghĩ kỹ chưa?”
Dung Trạm khẽ ừ.
Tôi đang ăn cơm thì tay khựng lại, tôi quên mất chuyện phân ban.
Vậy là tôi không được ngồi cùng bàn với Dung Trạm nữa?
Không thể刷脸 nữa?
Không được! Cậu ấy chọn ban nào tôi chọn ban đó.
Tôi lén nhìn Dung Trạm một cái, cậu ấy cúi đầu ăn cơm, tóc mái che hết mắt, không nhìn rõ biểu cảm.
Ăn xong, mẹ Dung nhất quyết bảo Dung Trạm đưa tôi về.
Sau mấy lần từ chối, Dung Trạm lấy áo khoác, xách cổ áo tôi kéo đi.
“Dung Trạm, có phải cậu thích tôi không! Không thì sao lại đưa tôi về!”
Tôi vừa đi lùi vừa hỏi.
Dung Trạm chẳng thèm liếc tôi:
“Tôi chỉ đưa đến đầu ngõ.”
Tôi cười tươi rói:
“Cũng được, vậy cậu nói đi, chọn ban tự nhiên hay xã hội?”
“Để làm gì?”
“Cậu chọn gì tôi chọn nấy mà!”
Tôi đáp tỉnh bơ.
Dung Trạm dừng bước, đôi mắt đen láy nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi:
“Cậu không có lựa chọn của riêng mình à?”
Tôi cong môi, cười ngọt ngào:
“Dung Trạm, cậu chính là lựa chọn của tôi.”
Tuy chưa từng yêu, chưa từng tỏ tình, nhưng chưa ăn thịt heo tôi vẫn thấy heo chạy mà!
Câu thả thính này, đủ không?
Sắc mặt Dung Trạm vẫn trắng hồng, cậu ấy “ồ” một tiếng rồi đi tiếp, hình như không bị ảnh hưởng gì, nhưng vành tai hơi đỏ.
Có hy vọng rồi đó Hứa Niệm!
Tôi cười đuổi theo:
“Dung Trạm, cuối cùng cậu học ban nào vậy?”
“Chưa biết.”
“Đừng nói vậy mà, cậu chắc chọn ban tự nhiên nhỉ? Cậu giỏi mấy môn đó mà.”
“…Tôi học dở ban xã hội?”
“Không phải ý đó, học ban tự nhiên tương lai rộng mở hơn. Cậu thông minh như vậy, chắc chắn công ty nào cũng tranh nhau tuyển, với lại con trai học ban tự nhiên đông, cậu ghét con gái mà…”
“Hứa Niệm, cậu thật phiền.”
Cậu ấy khó chịu nhíu mày, bước đi cũng nhanh hơn.
Tôi theo không kịp, bèn chạy lúp xúp đuổi theo, miệng vẫn không ngừng nói.