Cưa Đổ Nam Chính! - 10

Cập nhật lúc: 2025-04-14 09:29:21
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dung An nhìn Dung Trạm, cười tít mắt hỏi:

“Anh, anh đi với em được không?”

Dung Trạm nhéo má cô ấy, dịu dàng:

“Được.”

Không thể nhìn nổi nữa, tôi đảo mắt, ngồi xuống ghế dài bên cạnh.

“Tôi đợi hai người ở đây.” Tôi nói.

Dung An thắc mắc:

“Chị Hứa Niệm không đi ạ?”

“Không đi.”

Ai ngồi với tôi? Ma chắc?

Hai người họ đi xa dần, tôi u oán lấy chai nước mới mua định mở uống, ai ngờ nắp chai như có thù với tôi, sống c.h.ế.t không mở được.

Vật lộn 2 phút, mặt tôi đỏ gay mà nó vẫn không có ý định mở ra.

“Đệt!”

Tôi chửi một câu, giơ tay định ném xuống đất.

Đúng lúc đó, có bóng người xuất hiện, tay nhẹ đi, bên tai vang lên giọng ai đó:

“Cũng đâu cần trút giận lên chai nước.”

Tôi ngẩng đầu, thấy Dung Trạm nhướng mày nhìn tôi, đáy mắt loáng qua ý cười nhàn nhạt, chỉ trong chớp mắt.

Cậu ấy dễ dàng mở nắp rồi đưa cho tôi:

“Nè.”

Ngón tay Dung Trạm thon dài trắng trẻo, đốt ngón rõ ràng, nhìn rất bắt mắt.

Tôi hơi ngượng ngùng nhận lấy:

“Không phải cậu đi chơi vòng quay mặt trời sao?”

Cậu ấy quay người ngồi xuống bên cạnh tôi:

“Máy mới, mỗi khoang chỉ được một người.”

Có quy định này nữa à?

Vậy là Dung An đi một mình?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cua-do-nam-chinh/10.html.]

Tôi ừng ực uống hai ngụm lớn, hài lòng ợ một cái.

Dung Trạm nhíu mày, ánh mắt toàn là ghét bỏ.

Tôi che miệng:

“Nhìn gì mà nhìn, ợ đâu phải kiểm soát được!”

Vòng quay mặt trời từ từ nâng lên, Dung Trạm quay đầu nhìn, không nói một lời.

Cậu ấy nhìn rất lâu, đột nhiên hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi:

“Sẽ có kết quả không?”

Là… đang hỏi về cậu ấy với Dung An à?

Tuy tôi biết họ sẽ có kết quả, nhưng tôi có thể tiết lộ sao?

Hơn nữa kết cục hiện giờ còn buộc chặt với sinh mạng của tôi.

“Cậu nói gì? Tôi không nghe rõ.” Tôi giả ngốc.

Dung Trạm quay đầu nhìn tôi, khẽ cười, đôi mắt đen lấp lánh như sao.

Cậu nói:

“Cảm ơn.”

“Cảm... gì cơ?”

Khoảnh khắc đó, tôi như nghe thấy tiếng tim mình đập.

Thì ra cái gọi là tim đập thình thịch trong tiểu thuyết là như thế.

“Tôi rất hiếm thấy An An vui như vậy, đây là lần đầu tiên con bé đi công viên.”

Dung Trạm quay đầu, ánh mắt dán chặt vào vòng quay, ngập tràn dịu dàng.

Tôi cúi đầu, kéo kéo khóe môi:

“Không có gì.”

Những lần sau đi công viên, Dung An chơi đến mức sắp nôn.

Dung An thích công viên, Dung Trạm dứt khoát mua luôn một cái cho cô ấy.

Dưới pháo hoa rực rỡ đầy trời, quỳ một gối cầu hôn cô ấy.

Lúc đọc đến đây tôi còn khóc cơ mà.

Tưởng rằng công viên giải trí sẽ thúc đẩy mối quan hệ giữa tôi và Dung Trạm, sau này mới phát hiện là tôi đã nghĩ quá đơn giản.

Khi trong tim đã có người quan trọng, thì sao có thể dễ dàng thích người khác được?

Loading...