CỨ NGỠ ĐÃ THÀNH - Chương 8 - Giữ ai?

Cập nhật lúc: 2025-10-19 14:36:42
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Tình tần ngần một chỗ, mắt dại . Lúc mới ngộ rằng, bản giờ đây là một cha, trách nhiệm với đứa con trong bụng và phụ nữ tổn thương. Giữa bọn họ ràng buộc tình cảm, mà ràng buộc là do bản gây . Gia Hân , tại hi sinh vì ?

“Anh hả? Nhanh . Trả cuộc sống bình yên cho con bé .” Mắt cô gái đối diện đỏ hoe, như trách móc như cầu xin.

Phải, Gia Hân nên trở cuộc sống . Hắn quyền hạn đó, quyền hạn cướp hạnh phúc, tự do và vui tươi của cô .

“Người nhà nhanh quyết định, cô ngất xỉu .” Người bác sĩ bên trong hớt hải chạy đến, lớn giọng thúc giục.

Trần Tình hoàng hồn, dư thừa:

“Giữ .”

Xin đứa con chào đời, nhưng thể lựa chọn giữ nó . Cũng may bệnh viện cổ phần của , hơn nữa đó Trần Tình sắp xếp sẵn nên vị trí khá riêng biệt, những quyết định như thế cũng lằng nhằng khó khăn. là kẻ tiền, trong tay còn nắm cả quyền sinh sát của kẻ khác.

Trải qua một đêm, cuối cùng chuyện cũng tạm dừng. Gia Hân cho phòng hồi sức. Sau khi thỏa, Hà My mới nhớ đến Minh Khang, thế nên gọi cho đến. Đến nơi, Minh Khang vô cùng lo lắng, thương em , g.i.ế.c c.h.ế.t cái tên đầu sỏ Trần Tình.

Cũng may Hà My phiên chăm sóc, Trần Tình thì bỏ về công ty. Trong suốt mấy ngày Gia Hân hôn mê, đều dám đến bệnh viện. Ngay cả nhà cũng về, cứ ở mãi trong công ty.

Tối hôm đó, Minh Khang trở về nhà tắm rửa quần áo chỉ còn mỗi Hà My ở chăm sóc. Trần Tình đến, dáng vẻ mệt mỏi. Lúc đến, Hà My cũng ngoài mua thứ gì đó nên ở cùng. Hắn Gia Hân giường bệnh, cơ thể xanh xao, ốm yếu thấy rõ. Cứ thế, vô thức đặt tay xuống mi mắt của cô. Đôi mắt từ khi gặp thì mỗi lúc một mờ, dần mất nét trong sáng ngày nào. Hắn… cảm thấy khó chịu, bực dọc vô cùng.

Bất chợt, khóe mắt Gia Hân giật giật. Trần Tình rút tay về, đôi con ngươi lóe lên như tìm điểm sáng.

Lúc , Hà My cũng trở , chạy đến giục Gia Hân:

“Gia Hân, tỉnh em?”

Đôi mắt yếu ớt thấy rõ khi hàng mi run run, nó từ từ mở . Hà My vui mừng thôi, nhưng nào ai kẻ phía cũng vui mừng kém.

Gia Hân mệt mỏi đảo mắt một vòng, thều thào hỏi:

“Con… con em ?”

Câu hỏi tất cả những mặt ở đó khó xử, đồng thời cũng khó mà trả lời. Không , Hà My lảng tránh qua chuyện khác:

“Em mới tỉnh , đây nghỉ ngơi để chị kêu mang cháo cho em ăn.”

Nhận sự khác lạ, linh tính Gia Hân thể bình tĩnh, cô tiếp tục hỏi, giọng xuất hiện nhiều phần lo lắng:

“Chị , con em , em thấy con em.”

Nãy giờ Trần Tình vẫn một bên, ai để mắt đến . Hắn an phận cô gái , đầu tiên cảm nhận bản chính là một tội đồ, kẻ g.i.ế.c con, g.i.ế.c luôn cả thanh xuân của cô gái .

Ở bên , Hà My hết đường che giấu đành hít một thật sâu, giữ vững tâm lí để chuẩn cho trường hợp nhất. Cô :

“Em thật bình tĩnh. Em và con chỉ giữ một, cho nên… bọn chị chọn em. Cũng trả cuộc sống cho em.”

Lời dứt, dòng nóng ấm trong hốc mắt mở to chảy , đau thương như m.á.u tươi nhỏ giọt. Gia Hân ngã phịch giường, vô hồn, :

“Tại để cho c.h.ế.t ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cu-ngo-da-thanh/chuong-8-giu-ai.html.]

Tiếng dần nghẹn , đau đớn xé lòng. Chính cô, giành giật mạng sống với con chứ ai khác. Gia Hân cho là như

Không còn lời gì thể diễn tả nỗi đau đớn , niềm hi vọng tươi sáng duy nhất trong cuộc đời bế tắc biến mất. Con đường cùng bao trọn lấy cô , tỏa thở bằng tất cả ngột ngạt đang , nó đang vây khốn, hành hạ cô. Gia Hân đến ngất xỉu, cần nhờ đến sự trợ giúp của bác sĩ mới thể giữ bình tĩnh.

Tất nhiên, chuyện đều giấu cả Minh Khang vì sợ tức giận gây chuyện. Hà My vốn chỉ về nước một thời gian, nhưng vì thấy Gia Hân khó khăn nên mới gia hạn để ở . Dù công việc bên nước ngoài vẫn đến lượt cô đụng tay. hiện nay Hà My gọi về, tầm một tuần nữa sẽ lên máy bay. Cô yên tâm khi để Gia Hân ở đây cùng với Trần Tình.

Tuy , những ngày cuối cùng ở , Hà My cố gắng sắp xếp cho Gia Hân. Gọi sẵn bác sĩ để chăm sóc sức khỏe. Cùng lúc , tâm lí của Gia Hân rơi mức báo động. Cô lười ăn, lười , ngay cả mở mắt cũng lười. Cả ngày chỉ cắm mặt vách tường, chẳng ai.

Từ dạo đó, Trần Tình cũng lên thăm cô, nhưng chỉ một lúc . Nếu xui xẻo chạm mặt Minh Khang thì hôm còn đấm, c.h.ử.i cuối cùng là đuổi về. lạ , đ.á.n.h trả mà chỉ đỡ đòn và đẩy .

Ngót nghét cũng một tuần, Gia Hân vẫn đổi. Ý Hà My Minh Khang mang Gia Hân . Còn Trần Tình mang cô về nhà . Tranh chấp qua , khi chuyện thành thì Hà My buộc lên máy bay. Trước ngày , cô đến tìm Trần Tình để chuyện.

“Nếu cảm thấy thể cho con bé đủ yêu thương hơn trai của nó thì cứ việc giữ ở .”

Câu khiến Trần Tình nghĩ ngợi nhiều. đến cuối cùng, vẫn mang chuyện cũ để bức ép Gia Hân trở về nhà. Còn Minh Khang vẫn sẽ đến thăm, nhưng chỉ là một tuần một .

Đương nhiên, trong chuyện kẻ quyền như chiến thắng.

Gia Hân trở về trong căn phòng quen thuộc, bó gối , thẫn thờ về phía . Đêm đó, Trần Tình đến.

Mở cửa , căn phòng tối đen như mực, lạnh lẽo ôm trọn Gia Hân lòng. Cô lọt thỏm tại một góc khuất, xung quanh là những tấm ảnh siêu âm mà đây Gia Hân mân mê, xem tới xem lui. Trần Tình thấy thì chau mày, nhặt lên mà nhẹ nhàng đến đỡ cô.

“Ra ngoài ăn chút gì .” Hắn nhẹ giọng, khẽ nhưng vẫn trống .

Gia Hân giọng của Trần Tình thì đổi điểm , dí sát mặt . Khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ nhăn , đôi mắt long lanh nước. Trần Tình đáp cô bằng cái tỏ ý khó hiểu.

“Em khó chịu ? Để đỡ em phòng khách gọi bác sĩ.” Trần Tình , định dùng sức bế cô lên.

Lúc , Gia Hân hoảng hốt đưa tay lên che miệng của , yếu ớt lên tiếng:

“Đừng cả!” Lời tựa cầu xin như lệnh.

Trần Tình thấy biểu hiện của cô hôm nay khác lạ nên vô cùng lo lắng. Bất giác, Gia Hân kéo cổ áo của , đôi tay gấp run rẩy cởi áo của . Cô liên tục lặp một câu :

“Phải mang con trở về… mang con trở về.”

Gia Hân cứ như kẻ điên lao cởi áo của . Trần Tình thấy thế chịu nên giữ tay cô .

“Em , hả?”

Không trả lời . Gia Hân dùng hết sức vùng vẫy để giải thoát cho cánh tay. Sợ cô đau, đành buông . Hai cánh tay tự do, Gia Hân do dự cởi áo của . Trần Tình nữa lập tức ngăn cản. Bên tai vẫn thấy câu của cô, như một thần chú điên điên dại dại.

“Mang con trở về, mang con trở về.”

Trần Tình mất kiên nhẫn hét lớn:

“Rốt cuộc em cái khỉ gì?”

“Cởi đồ , , như mới con, con mới trở về.” Gia Hân , thê lương bao, điên cuồng bao.

Đứa trẻ là tia sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối và đơn độc của cô. Hơn nữa, nó còn là đứa con m.á.u mủ, ngoại trừ Minh Khang, nó chính là duy nhất của cô. Gia Hân trông chờ đứa con nhỏ, hi vọng nó sẽ thắp niềm hạnh phúc vốn lụi tàn từ lâu. giờ đây con mất , tất cả là vì nhường cơ hội sống cho nó. Gia Hân tự trách bản , cho rằng vì mà đứa nhỏ mới c.h.ế.t. Cũng vì … Gia Hân thà rằng về quá khứ khủng khiếp cưỡng bức chỉ để mong con sẽ xuất hiện bằng cách thức đó. Điều đủ hiểu nỗi đau và sự sợ hãi khi đối diện với cơn dày vò còn kinh khủng hơn việc cưỡng hiếp, áp bức gấp trăm nghìn .

Loading...