CỨ NGỠ ĐÃ THÀNH - Chương 16 - Lên kế hoạch
Cập nhật lúc: 2025-10-19 14:46:35
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn lấy điện thoại gọi cho cấp :
“Ngày mai chuyển hồ sơ dự án cho xem kĩ càng, sẽ cùng trực tiếp điều hành dự án với công ty đối tác.”
Giọng lè nhè vì say rượu nhưng lời vẫn uy lực và trôi chảy. Mặc dù hiểu tại chủ tịch của đổi quyết định, nhưng vốn dĩ đây là dự án Trần Tình đề bạt nên cấp vẫn dám thắc mắc. Cũng đành , chỉ thể đáp một tiếng “” cúp máy.
Đến lúc , Lưu Phong thấy sự hiện diện của bản thừa thãi nên chỉ thêm một câu:
“Nhớ lấy, quyết định cho kĩ vạch kế hoạch cho . luôn tin nước chảy đá mòn, mưa dầm thấm lâu. Cái gì cũng từ từ, chậm rãi tiếp cận mới thể đến gần .”
Một bài học Lưu Phong luôn tâm đắc chính là cái gì thể đạt nhất thời thì từ từ gặm nhấm. Quan trọng bọn họ kẻ săn kiên nhẫn mà thôi.
“Cảm ơn ! Nếu ngày hạnh phúc như đây thì nhất định sẽ mang ơn và hậu tạ.” Trần Tình nhạt, .
Lưu Phong đáp , trả lời:
“Chắc chắn , chờ tin vui của . Trước đây bao giờ bỏ cuộc , đúng nhỉ?”
Không cần câu trả lời, thể đó là một lời cảnh tỉnh. Lưu Phong bước , bẵng một cái bóng tối, còn thấy gì. Tựa như ông tiên thoắt ẩn thoắt hiện, đến để khai sáng cho .
Ngày hôm , bọn họ vẫn , đó là nguyên tắc. Như , Gia Hân thể tự tiện nghỉ việc khi đang tham gia dự án. Cuộc họp cách đó vài ngày, bọn họ gặp .
Có thể do ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Trần Tình, Gia Hân khá xao nhãng trong công việc, thái độ cũng vô cùng khó chịu trong mỗi cuộc họp với . Hắn cố kiếm cớ nhiều hơn để gặp cô. Những tin nhắn mạng xã hội dày đặc hơn và vẻ Gia Hân thích mà hưởng ứng nhiệt tình. Mối quan hệ giữa bọn họ thiết đến lạ thường, gần như yêu, chỉ còn thiếu một mối quan hệ chính thức.
“Hôm nay mời em ăn tối ?” Giọng nam vang lên.
Gia Hân đầu , miệng khẽ , gượng gạo đáp :
“Anh thông cảm nhé, em mệt nên về nhà nghỉ ngơi.”
Nét hụt hẫng hiện rõ khuôn mặt của Hữu Luân. Anh cố , một nữa mở lời:
“Vậy đưa em về nhé! Đừng từ chối, cũng sẵn việc chạy ngang qua mà.”
Hữu Luân thế nên cô thể từ chối . Dù Gia Hân cũng cảm thấy bản nên tiếp xúc với đồng nghiệp nam nhiều. Có vẻ cô xác định một mối quan hệ tương lai dành cho ai .
Gia Hân ân cần ôm lên xe chở về nhà. Không lâu đó, Trần Tình nhận tấm ảnh do vệ sĩ gửi đến, đập mắt là cảnh bọn họ đang ôm lên xe. Điều khiến Trần Tình phát điên.
Hắn lấy điện thoại nhắn cho Gia Hân.
[Em về ?]
Ngồi xe, cô trả lời:
[Em đang đường về.]
[Anh hai em rước ?]
[Không , là đồng nghiệp.]
[Là cái tên ăn cùng em ?]
[Là đấy ạ.]
[Anh từng trông đáng tin cậy, em đừng để lừa.]
[Em mà, đừng lo. Thế về ?]
Cả hai tiếp tục trò chuyện, cũng thật may khi Gia Hân chẳng hề giấu giếm . Hắn chỉ sợ cô tiếp tục mối quan hệ mạng với một từng gặp mặt . Hiện giờ Trần Tình dám lộ diện, mà đang chờ thời điểm thích hợp.
Trên đường , Hữu Luân dò hỏi:
“Em yêu ?”
Gia Hân giật , gượng :
“Em vẫn ạ.”
“Thích thế! Vậy đưa đón em cũng sợ ghen . Ha ha!” Anh hớn hở , nhưng nó sẽ sớm vụt tắt và trở thành trò hề trong bản , khi Gia Hân lên tiếng:
“ mà vẫn sẽ ghen với đó.” Cô nhớ đến mấy câu dặn dò trẻ con, ấu trĩ của . Bất giác, những lời suy nghĩ thì thoát khỏi miệng.
Những ý nghĩ về lúc nào dừng , cứ như thành công xâm chiếm cuộc đời của cô . Dẫu tương lai phía là gì nhưng vẫn bảo về tình yêu:
Cứ yêu thôi và yêu hết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cu-ngo-da-thanh/chuong-16-len-ke-hoach.html.]
Một ngày nào đó nếu gặp , cô nhất định sẽ hạnh phúc vô cùng. Và đó cũng chỉ cô nghĩ như mà thôi.
Đến đây, Gia Hân vô cùng tò mò và mong đợi sự xuất hiện của trai qua mạng. Dẫu rằng bọn họ quen nhiều năm nhưng hề thấy một động thái cập nhật hình ảnh nào từ . Cứ như tất cả đều từng tồn tại, đôi lúc cứ mơ mơ hồ hồ.
Gia Hân vẫn đề cập đến ngày gặp mặt giữa bọn họ, vì cứ thế mãi thì cũng . Bọn họ hiện đang sống chung một thành phố, mà ngay cả một cuộc gọi cũng từng. Hắn ém nhẹm tất cả những gì thuộc về bản .
“Cuộc họp đến đây là kết thúc. Chúc việc thuận lợi.” Hắn dậy bắt tay kế bên đó cô gian nan di chuyển xe ngoài. Hữu Luân yên mà chạy đến giúp đỡ, nụ môi cô nở . Điều khiến vô cùng khó chịu. Có lẽ đang ghen. Không , là chắc chắn mới .
Chẳng khống chế đôi chân, Trần Tình chạy đến giật tay đẩy xe lăn trong sự bàng hoàng của Gia Hân và Hữu Luân, những thế mà là thể con đang mặt trong cuộc họp .
Hắn cố gắng tươi , Hữu Luân bằng đôi mắt mấy thiện cảm:
“Anh thể , để giúp Gia Hân.”
Cô gọi tên thì tim đập chân run, vẫn dám mở miệng. Hữu Luân kế bên thì chịu sự vô lí của nên cau mày chất vấn:
“Ngài chủ tịch đây là ý gì? nghĩ liên quan đến ngài, đúng chứ?”
“Liên quan đến . và cô từ , phiền tránh để chúng chuyện.” Hắn ngần ngại đáp trả. Trong tâm trí vốn xem Hữu Luân là kẻ địch đội trời chung. Trực giác mách bảo cho , nếu bản mau thu Gia Hân lòng thì sẽ những kẻ an phận cướp cô mất. Mà về việc nắm bắt thời cơ thì Lưu Phong và Trần Tình là một chín một mười, khó so sánh .
Sếp của Hữu Luân thấy sắc mặt của Trần Tình vô cùng khó coi, khí thế như nhai, nuốt luôn xương của Hữu Luân nên mới cất giọng :
“Chủ tịch Trần, thông cảm, lẽ Hữu Luân hai quen .”
Trần Tình chỉ ông một cái, nể mặt gật đầu đẩy xe . Trước khi còn quên trầm giọng:
“Phiền ông cho mượn một lúc.”
Từ đầu đến cuối Gia Hân lấy lời nào. Một phần sợ quá khứ bại lộ, phần còn vẫn sợ ầm ĩ lên khiến chuyện càng khó coi. Cứ , Gia Hân theo một góc hành lang. Trong tay cô cầm sẵn điện thoại, nghĩ bụng:
Nếu mà gì cô nhắc định sẽ hét lên và gọi cho .
cuối cùng thì , chuyện vẫn gì nguy hiểm.
Hữu Luân định chạy lí lẽ nhưng giám đốc ngăn , ông :
“Cậu bình tĩnh. Nếu còn lộn xộn thì gì . Dù cũng chỉ là một cuộc chuyện mà.”
Hữu Luân đành bất lực dừng bước, khi còn về cuối hành lang mấy giây mới chịu rời .
Lúc , đều giờ việc cả , chỉ còn hai bọn họ ở cuối hành lang trống trải. Cô cất giọng, đè nén run rẩy mà lạnh lùng hỏi:
“Anh gì?”
Hắn xuống ngang tầm mắt của cô. Đôi con ngươi tựa như mặt nước hồ thu, trong trẻo chứa cái nét si tình mê mẩn, điên đảo. Hắn rõ Gia Hân như , mãi mãi cũng đừng thoát khỏi đây. Vì trong cảnh Gia Hân , bản cũng vơi bớt tội .
Hắn vươn tay chạm tay cô, nhưng giật ngược trở về. Bàn tay lưu luyến cái cảm giác mát lạnh, êm êm siết chặt, buông lỏng. Trần Tình cúi đầu :
“Em… cho một cơ hội ?”
Cô siết chặt tay, móng ghim da đỏ ửng. Hắn thấy mà đau lòng c.h.ế.t mất. Như một cơn gió, gỡ tay cô , từ từ xoa xoa vị trí đỏ như sắp bật máu. Hắn chứng kiến cảnh cô đau đớn, vĩnh viễn nữa.
Từ từ, Trần Tình áp sát tay Gia Hân má . Đôi mắt cô đỏ hoe từ bao giờ, còn lí trí và sức lực để chống trả. Hắn :
“Em đ.á.n.h , đ.á.n.h mạnh lên nếu em ấm ức. Đừng hại bản . xin em!”
“Chát…” Tiếng va chạm vang cả một vùng trời. Đôi má Trần Tình mấy chốc đỏ ửng. Dứt tay, cô hét:
“Anh trả quá khứ tươi , trong trắng và cả con cho . Chừng nào sẽ tha thứ cho .”
Hoàn thể, …
Làm thể trở sửa chữa quá khứ chứ? Đó là viển vông. Và đáp án cho suy nghĩ của “Em cho một cơ hội ?” cùng chính là một thứ suy nghĩ viển vông.
Hắn quan tâm đến bỏng rát ở mặt, mà ngược vô cùng vui sướng khi cô vẫn còn bằng lòng đ.á.n.h . Bởi vì cô còn đếm xỉa đến tên khốn như . Trần Tình nghĩ đó là một tia sáng. Có lẽ , đây là thứ khao khát chăng?
“ thể trả con của chúng , cũng thể trả trong trắng cho em. thể chịu trách nhiệm, bù đắp và sẽ yêu thương em suốt đời. sẽ tạo cho em cuộc sống mới bình yên, vui vẻ. Kể cả khi em từ chối thì cả đời , em cũng từ chối.”
“Anh cái quyền hạn gì chứ?” Gia Hân tức giận.
“ yêu em! Bởi vì yêu em!” Da diết quá! Cái giọng tình đến não nề mê man vô tận.
Cô lặng một lúc lâu, từ từ , nặn từng chữ:
“Yêu ? Anh tư cách.”