4
Ta cảm thấy Bùi Duẫn đúng là đỏ mặt.
Ta chằm chằm, sẽ đỏ mặt, với , cũng sẽ đỏ mặt.
Thậm chí khi ăn cơm cùng , lúc gắp thức ăn vô tình chạm tay , cũng thể sững , trong nháy mắt đỏ cả tai.
cứ thấy Bùi Duẫn đỏ mặt như trai.
Ta hỏi Vân Nhi: "Ngươi xem, một nam nhân, thấy ngươi liền đỏ mặt, thì nghĩa là gì?"
Vân Nhi suy nghĩ một chút, với : "Vậy hẳn là thích ."
Ta cảm thấy Vân Nhi đúng, Bùi Duẫn nhất định là thích bản công chúa .
Trùng hợp , bản công chúa hình như cũng để ý .
vài ngày , cảm thấy nghĩ sai .
Ta cảm thấy Bùi Duẫn dường như luôn nhẹ nhàng đẩy .
Ta cãi với Lý Lạc Minh, sẽ bưng ở ngoài cửa đợi , đến nhà các tiểu thư khuê các khác chơi, trời mưa to, luôn đích cầm ô đến đón .
Cho dù xe ngựa đưa đến dừng ngay cửa, cho dù thể mượn một cái ô về nhà.
Hôm đó mưa như trút nước, khi ngoài, cửa phủ từ từ mở , Bùi Duẫn cầm ô đó đợi , thấy tiếng cửa mở, liền nhẹ nhàng nâng ô lên.
Ta thấy tán ô ngăn cách với mưa gió, gương mặt tuấn tú của mang theo nụ nhạt.
Bùi Duẫn luôn đối xử với , cảm thấy cũng nên đối xử với hơn một chút.
khi tan triều về phủ, pha cho , hoảng sợ, liên tục những chuyện như , công chúa đừng cho nữa.
Trời đổ mưa lớn, tan triều sớm, quên mang ô, bụng lái xe ngựa đến đón .
khi thấy , đầu tiên là sững sờ, đó lên xe ngựa, cúi đầu im hồi lâu gì.
Lâu mới khẽ với : "Sau công chúa đừng đến nữa."
Ta hiểu: "Tại ? Chẳng cũng đến đón lúc trời mưa ?"
Hắn cúi đầu, thấy đôi mắt của , hàng mi dài khẽ run.
"Dù , công chúa cũng đừng đối xử với quá, ..."
Hắn một nửa thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/cong-chua-lac-chieu/chuong-6.html.]
Cả khoác lên bộ quan phục lộng lẫy, trông vô cùng ủ rũ.
Ta cảm thấy lẽ việc quá nhiều, hôm nay tâm trạng .
Vì , , cũng hỏi kỹ nữa.
Thế là để cho tìm chút ngọt ngào trong cay đắng, quyết định tự tay cho một phần bánh Phù Dung.
Ta loay hoay cả buổi, cuối cùng cũng bưng bánh Phù Dung của đến thư phòng.
Bùi Duẫn đang tấu chương trình lên phụ hoàng, đến cửa phòng khẽ ho hai tiếng.
Bùi Duẫn đang dở tấu chương, ngẩng đầu lên thấy , vội vàng đặt bút xuống, chỉnh tay áo tới:
"Công chúa đến đây?"
Ta đưa đĩa bánh Phù Dung trong tay về phía :
"Ta thấy ăn trưa bao nhiêu, mang chút bánh ngọt đến cho ."
Sau đó, trịnh trọng với : "Ta tự tay cho đấy."
Bùi Duẫn sững một lúc, nhận lấy bánh Phù Dung của .
Hắn cúi đầu, im lặng hồi lâu mới với : "Sau công chúa đừng vì mà những việc vặt vãnh nữa."
Luôn luôn như , rõ ràng thấy đỏ mặt, nhưng mỗi khi đến gần , lượt đẩy .
Ta hỏi: "Bùi Duẫn, vẫn còn thích cô nương mà thích khi thành , ghét ?"
Hắn lắc đầu: "Sao thể?"
Ta tự tay cả buổi trời, ăn, còn bảo đừng những việc cho nữa.
Ta cố nén nỗi buồn trong lòng, hỏi : "Chàng thích , đúng ?"
Hắn cúi đầu trả lời câu hỏi của , chỉ khẽ :
"Ta thật ... xứng đáng để đối xử như ."
Không xứng đáng gì chứ, rõ ràng đều là lấy cớ, lý do!
Ta đầu sang một bên, để ý đến .