“Thiên Thị, giải trừ kết giới, đến lúc đó chúng cùng xuống núi, quá yếu, hãy ở nhà đợi .”
Tuy là , nhưng thấy sắc mặt sư trông còn yếu hơn . Tuy nhiên vốn nghi ngờ bản lĩnh của sư , nên đành gật đầu.
Trước khi khỏi cửa, sư thật sâu một cái.
Huynh một đôi mắt hoa đào đa tình và quyến rũ, ánh mắt luôn ôn hòa và sâu lắng. Ta vẫy tay với , dặn dò sớm về sớm.
Sư đến ngoài cửa trở , ôm lấy mặt hôn thật mạnh một cái. Ta cảm thấy hết sức khó hiểu, khi hồn thì sư rời .
Ngày hôm đó đợi đến tối đen, sư vẫn về. Kết giới khó phá đến ?
Ta cầm dù giấy, xách đèn dầu, cũng cửa đợi , giống như sư từng đợi về đây. Cho đến khi trời sáng, vẫn thấy bóng dáng sư trong gió tuyết.
Lòng lo lắng, đốt vài lá Truyền Âm Phù mà hồi đáp, liền ngoài tìm kiếm. Tuyết lớn che lấp dấu chân sư , tìm từ . Chỉ thể lang thang vô định giữa núi.
Ta tìm kiếm suốt ngày đêm hai ngày ròng, cuối cùng mệt mỏi gục gốc cây, thể nhấc chân thêm một bước nào nữa. Tên lẽ bỏ trốn như cái đào ngũ giữa trận đại chiến đây ?
Ta lắc cái suy nghĩ phiền phức và thất lễ đó khỏi đầu.
“Thiên Cơ sư ——————! Huynh rốt cuộc ———?” Ta mệt mỏi hô hoán, mơ hồ ngước lên .
Hô hấp ngưng ngay lúc .
À, tìm thấy sư .
12.
Ta mang t.h.i t.h.ể sư về Đạo quán, chôn cất cùng với sư tôn bọn họ.
Nhớ lời Đại sư ngày : "Phạm Côn Luân , tất dựng ngang ", mà khỏi .
Tam sư Tam sư , tâm hồn yếu ớt . cũng cần một lời hợp là tự treo cổ lên cành cây phía Đông Nam chứ? Trước khi còn vẽ một cái bánh to lớn như , ngay cả mép cũng c.ắ.n .
Ta khiêng một con rối gỗ khác sân, khoác lên y phục của Tam sư . Ôi, chút thần thái tuấn nào của Tam sư cả.
“Triệu Thiên Cơ cái đồ vô lương tâm nhà ! Nói cái gì mà thành với một đôi phu thê, kết quả đầu bỏ tay lìa đời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-luan-da-chet/chap-6.html.]
“Huynh sướng xong là , thành cành hoa rã cánh !”
“Ha ha, nhân tiện cho một chuyện, thực ngày hôm đó cảm giác.” Ta buồn chán ghế gỗ nhỏ ngừng châm chọc .
Người thỏ cùng còn c.ắ.n , cho dù Tam sư tính tình ôn hòa, đoán chừng lời cũng nhảy dựng lên ba thước. Nói đến đây còn thấy bộ dạng nhảy cẫng lên bao giờ.
Biết thế, khi còn sống.
“Bây giờ, Côn Luân thật sự chỉ còn ...” Ta lẩm bẩm lên bầu trời. Không ai hồi đáp, bên tai chỉ tiếng gió tuyết rít gào.
Cô đơn quá.
Lạnh lẽo quá.
Muốn quá.
Trạm Én Đêm
13.
Ta quyết định rời khỏi Côn Luân. Mặc dù đó từng dù c.h.ế.t cũng c.h.ế.t ở đây, nhưng sợ sẽ phát điên khi c.h.ế.t.
Và phát hiện, đột nhiên như khai mở khiếu huyệt , công pháp tiến bộ thần tốc. Ta nghĩ đến “song tu” mà sư tôn từng nhắc đến, Tam sư vẫn chút tác dụng mà! Nhận điều , xem quyết định xuống núi như một tu hành.
“Chư vị, cảm ơn sự chăm sóc của trong những năm qua, bây giờ !”
“Cũng vĩnh viễn trở , nơi dù cũng là nhà của , hơn nữa các vẫn còn ở đây, đợi đến tuổi già nhất định sẽ về.” Ta lời từ biệt với từng con nộm một, “Ngũ sư tỷ, bình thường đừng buôn chuyện nhiều quá, phiền, quan trọng nhất là cho họng, nhưng nếu tỷ thật sự thì thể lén với …”
“Nhị sư , cơm thì hãy cơm cho , đừng thổi cái sáo rách của nữa, với là thiên phú đó mà…”
“Đại sư , đừng quản Thiên Toàn sư tỷ soi gương nữa, cứ như là theo đuổi tỷ , nữ nhân ghét nhất những lòng vòng ấp a ấp úng …”
“Thiên Toàn sư tỷ, thực cây trâm ngọc là do vỡ, còn đổ tội cho Đại sư , tỷ đừng trách nữa, mua cho tỷ cái mới giấu trong n.g.ự.c , chỉ là kịp tặng thôi…”
“Tiểu sư ! Đệ đừng tưởng là ăn cắp Kiếm Chủng của , còn dùng lông Đại Hoàng để đ.á.n.h tráo, lông ch.ó và lông thỏ giống ?! Hơn nữa, nếu thích thì cầu xin , nhất định sẽ tặng cho …”
Đến lượt Tam sư , chỉ dành cho hai chữ: “Tra nam!”
Sau khi một tràng dài, cuối cùng bước đến mặt sư tôn. Ta hít sâu một , quỳ xuống mặt ông, “Sư tôn, năm con năm tuổi cha ruồng bỏ, Người đem con, kẻ sắp c.h.ế.t gục chân núi, về Côn Luân. Ngọc Hành trưởng lão con tiên duyên, nhưng Người con hữu duyên với Người, thế là bất chấp phản đối nhận con đồ , dốc lòng dạy dỗ.”