khi thứ dịu xuống, khỏi băn khoăn:
Liệu tương lai của ba chúng … thực sự lối tiếp ?
Về đến nhà, mãi mới dỗ Niệm Niệm ngủ.
và Hướng An, mỗi ôm một tâm sự, cùng bước phòng khách.
Không hẹn mà gặp, hai cùng lúc mở lời:
: “Hướng An… là… ly hôn ? Niệm Niệm để chăm sóc.”
Hướng An: “Khương Địch… là… thử xem? Cho Niệm Niệm một mái nhà trọn vẹn.”
Cả hai cùng ngớ , đồng thanh:
“Cậu .”
kể cho Hướng An một câu chuyện.
Về một cô bé sinh ở một ngôi làng hẻo lánh, nơi núi nối tiếp núi, thấy ánh sáng cuối con đường.
Gia đình cô trọng nam khinh nữ.
Sự tồn tại của cô, chỉ một mục đíc, là để hy sinh cho em trai.
Vì một bữa ăn no, cô gánh hết việc nhà, việc đồng.
Cả làng đều thế.
Con gái sinh là để phục vụ. Không ai dám phản kháng.
Cô từng phản đối.
, roi mây và tiếng mắng chửi của cha dần dập tắt ngọn lửa phản kháng trong lòng cô.
Cô gần như cam chịu…
Cho đến một ngày…
Một cô giáo tình nguyện đến làng.
Người với cô một câu:
“Chỉ học mới giúp cháu rời khỏi nơi .”
Từ hôm đó, cô như miếng bọt biển hút lấy thứ.
Vừa việc nhà, học như điên.
Cuối cùng, cô đậu trường cấp ba thành phố bằng thành tích xuất sắc.
gia đình cô bỏ học công ở miền Nam.
Họ :
“Học 9 năm là đủ . Nhà còn nuôi mày đến bao giờ nữa?”
Mới 16 tuổi giữa ranh giới giữa “ học” và “trả nợ”.
May , cô giáo và thầy hiệu trưởng giúp cô xin học bổng phần.
Trường cấp ba là nội trú, cha cô thể can thiệp.
Cô dành bộ thời gian và ý chí cho việc học.
Mùa hè năm , tiếng ve kêu cũng chứng kiến chiến thắng của cô.
Cô là thủ khoa thành phố.
Trên truyền hình địa phương ở quê nhà, các kênh lượt phát sóng hình ảnh cô trao giải thưởng và tiền thưởng danh giá.
Cha cô những từng lạnh lùng khắt khe nay bỗng ngoắt 180 độ.
Gương mặt đầy nụ giả tạo, lời đầy vẻ dỗ ngon dỗ ngọt, tất cả chỉ để lừa lấy tiền cô nhận .
Vì thoát khỏi gia đình đầy rẫy tổn thương đó, cô đăng ký nguyện vọng một một trường đại học cách nhà cả nghìn cây .
đại học, cũng là một xã hội thu nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-gai-den-tu-tuong-lai-ewkt/chuong-6.html.]
Không xuất , chỗ dựa, cô chỉ thể dốc lực cố gắng.
Thế mà cô vẫn từng chèn ép.
Giáo vụ từng gian lận đổi học bổng của cô cho con nhà quyền thế chỉ để nịnh bợ.
Nếu nhờ vận may quý nhân giúp đỡ, lẽ thành quả thuộc về cô thành công cốc.
Cũng chính vì từng trải qua cảm giác bất công đến tận xương tủy, cô mới hiểu sâu sắc thế nào là “ cùng tầng lớp, cùng vận mệnh”.
Khó khăn lắm mới từ nơi cùng cốc đến hôm nay, dù câu chuyện “xuyên sách, con, kết hôn” lung linh đến mấy, thì cô vẫn dám dễ dàng lấy cả tương lai đặt cược.
Cô thẳng Hướng An, giọng nhẹ nhưng đầy nghiêm túc:
“Hướng An, hiểu em chứ?”
Ánh mắt Hướng An thoáng qua nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, đau lòng, và cả sự thán phục.
Anh im lặng suy nghĩ lâu, cuối cùng chỉ khẽ thở dài:
“Xin , Khương Địch, là vội vàng quá. Là cho em đủ cảm giác an . Anh ép em . Còn chuyện ly hôn, chờ đến khi Niệm Niệm lớn hơn tính tiếp. … một yêu cầu nhỏ, hy vọng em sẽ đồng ý.”
Yêu cầu của hợp tình hợp lý nên gật đầu chấp nhận.
Cha Hướng An về nước.
Hai bác lập tức giục đưa và Niệm Niệm đến mắt.
Trên đường , trong xe bồn chồn thấp thỏm, trong đầu ngừng tưởng tượng đủ loại kịch bản.
Chẳng trách cũng tại lỡ quá nhiều tiểu thuyết “hào môn”.
Liệu ném thẻ ngân hàng bắt rời ?
Hay bố mắng mỏ là “ xứng với con trai họ Hướng”?
Trái , Niệm Niệm như cây tre già trong bão vững như bàn thạch.
Con bé thấy run, liền ôm tay nũng nịu:
“Mẹ yên tâm mà~ Có ba ở đây, chắc chắn chuyện gì hết!”
Hướng An cũng phát hiện căng thẳng, liền nắm tay trấn an:
“Đừng lo, ba hiền lắm. Nhất định sẽ thích em.”
Dù thế… nhưng trái tim vẫn đập như trống làng.
Chẳng ngờ… hai bác sẵn ngoài cổng từ sớm, vẻ mặt tươi rói, niềm nở đón và Niệm Niệm nhà.
Quả đúng là "cháu gái là bảo vật", cả hai ông bà thi giành ôm Niệm Niệm, suýt nữa còn "so kè" giữa phòng khách.
và Hướng An bên mà đến đau cả bụng.
Đặc biệt là ba của Hướng An ngoài 50 tuổi mà vẫn quỳ gối bò ngựa cho cháu gái cưỡi chơi.
Còn thì bận rộn… video, chụp ảnh các kiểu, từ xuống , góc nghiêng góc thẳng sợ lỡ mất một giây đáng yêu nào của cháu.
Lúc , tảng đá trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Bữa ăn chuẩn kỹ càng từng món đều là những món và Niệm Niệm thích ăn.
Trong suốt bữa cơm, Hướng An ngừng gắp đồ ăn cho hai con , bát lúc nào cũng đầy tràn.
Đến khi thực sự nhét nổi nữa, len lén níu áo Hướng An, hiệu cầu cứu.
Anh , dở dở , cuối cùng lên tiếng:
“Mẹ, từ từ thôi ạ… Mẹ mà tiếp tục gắp thế thì tụi con sắp nổ bụng đây!”
Sau bữa ăn, ba Hướng An lấy một chiếc hộp quà chuẩn từ .
Bên trong là ba món trang sức vàng truyền thống, cùng nhiều bộ nữ trang lấp lánh, và một thẻ ngân hàng.
vội vàng từ chối, nhưng Hướng An nắm lấy tay , kiên quyết :
“Khương Địch , đây là quà gặp mặt mà ba tặng cho con dâu và cháu gái bảo bối của ba . Con nhất định nhận. Hai đứa kết hôn quá vội, cũng là tại Hướng An chu .”