Tôi tức giận đến cực điểm nói: "Trần Dược Minh, anh nhất định phải để em vạch trần anh trước mặt bao nhiêu người như vậy sao? Mẹ anh đưa cho anh bao nhiêu tiền anh không phải không biết, đừng nói là mua căn hộ lớn một mặt sàn. Đến mua một căn nhà cầu thang còn phải vay ngân hàng ba mươi năm nữa kìa. Anh ở đây ra vẻ giàu có làm gì?"
Rất hiếm khi tôi nói những lời khó nghe như vậy. Nhưng lần này tôi thật sự không thể nhịn được nữa.
Tôi thật sự muốn ở bên Trần Dược Minh. Trần Dược Minh thật sự nghĩ rằng bố mẹ tôi nói không cần xe, nhà là vì họ thoáng sao?
Đó là vì tôi luôn nói tốt cho Trần Dược Minh trước mặt bố mẹ. Nhớ hồi đó, Trần Dược Minh và bố mẹ anh ta đến nhà tôi chơi, trên tay chỉ cầm những thứ đồ dinh dưỡng loại xoàng nhất.
Mà trước khi họ đến, tôi đã nói rõ với Trần Dược Minh về sở thích của bố mẹ tôi, bảo họ xem xét sở thích của bố mẹ tôi mà mua đồ.
Nhưng họ vẫn mang những thứ đó đến làm tôi xấu hổ, lúc đó tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ mua lại quà cho bố mẹ, bảo họ cứ cầm lấy coi như là đồ nhà Trần Dược Minh mang đến.
Tôi đã bao nhiêu lần đứng ra che chắn cho họ trước mặt bố mẹ tôi?
"Anh xin lỗi, bảo bối, anh không cố ý, anh thật sự thấy căn nhà đó rất tốt, còn về tiền bạc, chúng ta có thể cùng nhau vay trả góp, chúng ta còn trẻ, khoản vay này không đáng là bao. Hơn nữa, bố mẹ em dù sao cũng không bỏ tiền ra mua nhà, giúp chúng ta trả một ít tiền lãi cũng được chứ sao."
Tôi vốn đã nguôi giận một chút, nghe Trần Dược Minh nói vậy, suýt chút nữa đã tức chết. Tôi đã bảo rồi, bố mẹ anh ta keo kiệt như vậy, sao đột nhiên lại tốt với tôi thế, hóa ra là đang tính toán ở chỗ tôi.
Bề ngoài đưa tiền cho tôi, để tôi quyết định mua nhà, thực tế thì tiền không đủ còn muốn tôi bỏ thêm vào, nói ra thì vẫn là cả nhà họ lo lắng cho cô con dâu này, đúng là kẻ tốt người xấu đều để họ làm cả.
Trần Dược Minh có thể nói ra những lời như vậy chứng tỏ anh ta biết rõ mọi chuyện, mà vẫn còn giấu giếm tôi!
Bao nhiêu năm tình cảm cuối cùng cũng trao nhầm người rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/coc-ghe/4.html.]
Trong lòng tôi đau nhói từng cơn. Tôi giơ tay lên, không chút do dự tát mạnh vào mặt Trần Dược Minh.
Tôi xách túi, nhìn xuống Trần Dược Minh từ trên cao: "Đã như vậy thì chúng ta chia tay đi."
Trần Dược Minh kinh ngạc ngẩng đầu, anh ta vội vàng nắm lấy tay tôi: "Chia tay? Không! Không được!"
Tôi cười khẩy một tiếng: "Có gì mà không được? Đừng nói là chúng ta còn chưa kết hôn, cho dù đã kết hôn rồi thì người ly hôn cũng đầy ra đấy, sao, anh còn nghĩ có thể dùng một câu nói suông mà trói buộc tôi bên cạnh anh sao, đừng có mơ! Trần Dược Minh!"
Cô Lưu đứng bên cạnh nghe thấy câu này đến hợp đồng mua bán cũng không kịp lấy. Cô ta vội vàng chắn sang phía bên kia của tôi: “Tiểu thư, chẳng phải chỉ là mua một căn nhà thôi sao? Làm ầm ĩ lên như vậy để làm gì? Phụ nữ chúng ta vẫn phải..."
Lời của cô Lưu còn chưa dứt, tôi đã không nhịn được mà tát thêm một cái nữa: "Tôi nhịn cô lâu lắm rồi, đừng có 'chúng ta phụ nữ' này nọ. Ai là người cùng loại với cái thứ người như cô?"
Tôi hiểu ý của cô Lưu. Là nhân viên bán hàng, cô ta không bán được nhà thì thôi, lại còn để một cặp đôi chưa cưới đánh nhau trong cửa hàng, chuyện này mà đến tai tổng giám đốc thì cô ta còn làm nhân viên bán hàng được nữa không?
Tôi trực tiếp gọi điện thoại cho tổng giám đốc ngay trước mặt cô Lưu. Mặt cô Lưu trắng bệch, cô ta không kịp để ý đến khuôn mặt sưng đỏ của mình mà quỳ xuống chân tôi.
"Tiểu thư, tôi, tôi..."
Tiểu thư, hai chữ này nghe đến nhức cả tai.
"Ngay từ đầu tôi đã nói với cô quyền quyết định nằm trong tay tôi, cô cứ khăng khăng không tin. Bây giờ thì hay rồi, cô đi cầu xin anh ta đi, nếu anh ta mua căn nhà này, cô cũng được không ít tiền hoa hồng đâu, nhưng xem cô có tư cách mà nhận không đã."
Tổng giám đốc cũng vừa lúc chạy đến. Vừa nhìn thấy tôi, tổng giám đốc đã dứt khoát xin lỗi.
"Thật xin lỗi cô Lý, là nhân viên bên tôi chưa được đào tạo tốt, đã gây rắc rối cho cô. Như vậy đi, nếu cô vẫn muốn căn nhà này, tôi sẽ giảm giá cho cô, còn nhân viên này, tôi sẽ cho thôi việc ngay lập tức."