Nước mắt mà kìm nén bấy lâu trào .
“Kỷ Xuyên…”
Ta vẫn nhắm chặt mắt:
"Ta sợ… sợ lắm…”
Ta sợ Kỷ Xuyên c.h.ế.t.
Cũng sợ núi sói ăn thịt .
Biết thế chẳng đòi Kỷ Xuyên đưa ngoài chơi.
Nếu ban đầu chịu ngoan ngoãn uống thuốc thì .
Tất cả đều là của .
Phụ đúng, đến cũng chỉ là gánh nặng.
Ta sấp Kỷ Xuyên, bao lâu, bỗng thở dài một tiếng thật nhẹ:
“Bảo nàng … ?”
Ta ngẩng đầu , :
“Kỷ Xuyên.”
“Ta sợ Chàng ngủ … sẽ sói núi ăn mất.”
Ta lau nước mắt mặt. Chàng mở mắt , lâu mới nhẹ giọng :
“Ngốc c.h.ế.t mất.”
Ta vốn ghét bảo ngốc, bảo khờ.
lúc , Kỷ Xuyên như , chẳng thấy giận chút nào.
Ta nhào lòng .O mai d.a.o Muoi
Ta thật sự sợ.
“Kỷ Xuyên, Chàng đừng bỏ một .”
Chàng nhẹ nhàng xoa đầu , giọng thì thầm:
“Ta sẽ bỏ Niễu Niễu .”
Nghe , mới ngu ngơ , gắng sức đỡ dậy, tiếp tục bước về phía .
Kỷ Xuyên dối.
Chúng cứ mãi con đường đó, nhưng thấy cái trấn nhỏ mà nhắc tới.
Ngược , tìm một nhà dân.
Ta cùng Kỷ Xuyên ngã gục ngay cửa nhà họ.
Lúc tỉnh , bên ngoài cửa sổ vẫn tối mịt.
“Kỷ Xuyên.”
Vừa mở mắt liền gọi theo phản xạ.
Một phụ nhân thò đầu , dịu dàng:
“Cô nương, cuối cùng cô nương cũng tỉnh , ngủ suốt một ngày đấy.”
Ta vội dậy, mới phát hiện khắp đau ê ẩm.
“Cô nương cẩn thận một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/co-nuong-ngoc-nghech-va-hoang-tu-mau-lanh/14.html.]
Phụ nhân bước tới đỡ :
"Không cô nương ngã ở , đầy vết bầm tím.”
Lời bà chẳng chữ nào, chỉ vội nắm tay áo bà:
“Kỷ Xuyên ?”
Kỷ Xuyên vẫn tỉnh .
“Phu quân nhà trấn gọi lang trung , chắc chỉ vài canh giờ là về.”
Thấy bên cạnh Kỷ Xuyên đầy lo lắng, bà nhẹ giọng an ủi.
Ta gật đầu, nước mắt to như hạt đậu vẫn ngừng rơi xuống.
Phụ nhân vết thương của Kỷ Xuyên nặng, lưng một vết c.h.é.m dài.
Chàng c.h.é.m khi nào, cũng chẳng rõ nữa.
Rõ ràng lúc xuống xe vẫn còn .
“Cảm ơn bà.”
Ta lau nước mắt, mới ngẩng đầu với bà.
Phụ nhân bảo cũng thương, nên mãi thế, nghỉ thêm.
Ta chịu.
Ta đợi lang trung đến cứu Kỷ Xuyên.
lang trung tới.
Phụ Tể tướng của đến .
Ông ngoài cửa, gọi tên một tiếng.
“Phụ .”
Mắt sáng lên, vội chạy về phía ông. Phía ông còn Xuân Sinh, lạc.O mai d.a.o Muoi
kịp mừng rỡ thì chạy tới kéo lấy tay áo phụ :
“Xin cứu… cứu Tam hoàng tử. Chàng … thương nặng, sắp qua khỏi …”
Câu là phụ nhân với .
Bà bảo “ qua khỏi” tức là sắp c.h.ế.t .
Ta Kỷ Xuyên c.h.ế.t.
Ta van xin phụ hết đến khác.
Phụ chỉ lạnh lùng , lạnh lùng liếc trong nhà.
“Mang nó .”
Giọng ông cũng lạnh tanh.
Ngay đó từ phía ông bước lên, giữ chặt lấy .
“Phụ !”
Ta hiểu ông định gì.
ông trả lời, chỉ liếc mắt hiệu cho bên cạnh.
Ta giữ chặt, còn thì rút d.a.o đ.â.m thẳng n.g.ự.c phụ nhân, đó cầm bó đuốc đến chỗ rơm chất bên ngoài châm lửa.
Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, bao trùm lấy cả căn nhà.