Mắt lão khẽ động đậy, dường như đang đánh thức ký ức ngủ say: “Là Hổ nha đầu , một thời gian gặp, suýt nữa thì nhận .”
Tượng Bá hoạt động thể khổng lồ, từ hầm băng bước : “Chỉ một con ?”
Ta chỉ chỉ: “Còn ca con nữa.”
Ưng Ca Ca ngượng nghịu: “Tượng Bá khỏe ạ.”
Lão khẽ gật đầu, hỏi: “Các con đến đây việc gì ? Chỗ Bá Bá đây kẹo .”
Ta : “Tượng Bá, con nhờ giúp một việc.”
Ta kể cụ thể chuyện.
Lão vẫy vẫy chiếc mũi dài: “Chuyện nhỏ thôi, Tượng Bá cùng các con một chuyến .”
Vô Danh Sơn Lĩnh, những đám mây yêu quái khổng lồ che phủ nơi đây.
Đám tiểu yêu bàn tán:
“Tên trộm trốn kỹ thật. Tìm gần nửa tháng mà vẫn thấy.”
“Ai bảo chứ.”
“Mà đội xe vẫn còn chờ bên ngoài ?”
“Vẫn còn đó.”
“Cứ để chúng chờ .”
5
Lời còn dứt, mây trời chấn tán hết cả.
Ngay đó, mệnh lệnh “cho phép qua” truyền xuống.
Hỏi kỹ mới , vị ở Thiên Trụ Sơn mà đến.
Tượng Bá ngáp một cái: “Hổ nha đầu, chuyện cũng xong , về đây.”
Ta tới ôm lấy chân lão: “Tượng Bá, hẹn gặp bữa khác.”
Lão ha hả: “Nha đầu con, vẫn còn bé tí teo . Ôm còn hết chân .”
Ta hì hì: “Đợi con lớn sẽ ôm Tượng Bá.”
Lão gật đầu, : “Được . Gặp cha con nhớ với nó một tiếng, đừng suốt ngày nghĩ đến việc đào suối nước nóng ở Thiên Trụ Sơn nữa.”
Ta : “Con sẽ với .”
Đợi Tượng Bá , Ưng Ca Ca mới dám mở miệng: “Nha đầu nhiều quý mến chứ.”
Ta : “Ca, từng nghĩ đến vấn đề của chính ?”
Đội xe một nữa khởi hành, xuyên qua sườn núi, quãng đường còn còn trở ngại nào nữa.
Dọc đường thổi kèn đánh trống, cuối cùng cũng đến Ngọc Hư.
Ngọc Hư do Long tộc đầu, nhưng yêu quái mà Cáo Tam Tỷ gả Long tộc.
Chỉ là một con thanh ngưu bình thường chẳng mấy nổi bật.
Tỷ : gả cho yêu quái yêu mới là hạnh phúc.
Sau khi đội xe đến nơi, liền ngoài dạo chơi.
Không ngờ yêu quái theo phía ngày càng nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/co-nhoc-loai-nguoi-trong-dam-yeu-quai/6.html.]
Chúng vây lấy .
“Một con cũng dám Ngọc Hư ?”
“Gan thật lớn!”
Ta mơ hồ xuyên qua giữa chúng, đẩy ngược trở .
“Còn chạy!”
Cuối cùng cũng tỉnh ngộ: “Các ngươi là ?”
Chúng : “Vẫn còn giả vờ ? Dù ngươi thuật ngụy trang, cũng qua mũi của chó .”
Chó yêu : “ , mùi của con dù thế nào cũng thể quên .”
Chúng : “Hôm nay sẽ ăn thịt ngươi, để thể hiện uy thế yêu quái của Ngọc Hư chúng .”
Ta lắc đầu: “Các ngươi nhận nhầm , , là hổ.”
Chúng phá lên: “Chúng hổ trông thế nào ?”
Hổ cha vỗ vỗ vai chúng: “Các ngươi hổ trông thế nào?”
Chúng Hổ cha: “Hổ thì trông giống ngài đó.”
Hổ cha tỏa yêu lực hùng hậu, ở nơi thấy, lộ một nụ nguy hiểm.
“Vậy các ngươi xem, trông thế nào ?”
Ta bước tới: “Hổ cha, chúng cứ khăng khăng con là , còn ăn thịt con nữa.”
Chúng run rẩy nuốt một ngụm nước bọt.
Chó yêu lè lưỡi đổ mồ hôi lạnh: “Không hiểu , mũi tự nhiên ngửi thấy mùi gì nữa. Vừa nhất định là hỏng .”
Nó sang những yêu quái khác: “Mấy vị thấy ?”
Mấy con yêu quái thi gật đầu, run rẩy : “Chúng đây mà, ngươi cứ khăng khăng là . Đáng yêu thế cơ mà, rõ ràng là một tiểu hổ mà.”
Ta cạnh Hổ cha.
Hổ cha hỏi: “Các ngươi vẫn đấy, trông thế nào ?”
Chúng ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống: “Hổ Đại Vương, xin tha mạng cho chúng . Chúng đời từng gặp con . Vừa chúng bừa thôi.”
Hổ cha vỗ đầu chúng như vỗ dưa hấu: “Chưa từng gặp mà còn dám linh tinh, đúng là sợ c.h.ế.t mà.”
Chó yêu dập đầu với : “Đều là của , cầu Hổ tiểu tha thứ.”
Hổ cha : “Đất Đất, con thấy ?”
Ta nghĩ nghĩ: “Bên Cáo Tam Tỷ đang thiếu yêu quái tạp vụ, bắt chúng cu li .”
Hổ cha : “Lời nữ nhi các ngươi rõ ?”
Chúng liên tục dập đầu: “Tạ ơn Hổ Đại Vương, Hổ tiểu giết!”
Ta đặt chiếc bình trắng trở túi nhỏ, nếu Hổ cha đến kịp, chúng thật sự sống nổi .
Đám cưới của Cáo Tam Tỷ diễn suôn sẻ nửa tháng đó.
Khách khứa đến thăm tấp nập.
Ta là phù dâu, dâng lên họ những đóa Vĩnh Thế Hoa tượng trưng cho tình yêu.
Vĩnh Thế Hoa luân hồi chuyển kiếp, từ khi sinh đến khi c.h.ế.t , chỉ nở duy nhất một đóa.