Thấy mắt đỏ hoe, Từ đại nhân cầm lấy con thỏ bằng cỏ đuôi chó, ánh đèn, đôi tai của con thỏ nhẹ nhàng đung đưa,
"Đừng nữa, ai trách Tiểu Huỳnh cả."
Từ đại nhân định đưa tay dùng ống tay áo lau nước mắt cho nhưng thấy thích hợp, bèn đưa cho một chiếc khăn tay.
"Trách chứ, nếu Tiểu Huỳnh thông minh hơn, nếu..."
Ta chợt nhớ đến mà Lục Yên dẫn đến, vội kéo tay áo của Từ đại nhân:
"Tiểu Huỳnh còn sai một việc nữa!"
Ta kể cho Từ đại nhân chuyện trả quà.
"Xin ... nhiều tiền như ... Tiểu Huỳnh mất..."
Nghe xong chuyện Lục Yên dẫn đến và v.ú già khăng khăng Từ đại nhân chuyện, sắc mặt của đột ngột trở nên lạnh lùng.
Ta tưởng giận , giọng càng lúc càng nhỏ:
"Họ rằng nhận tiền là thông minh.”
“Làm kẻ ngốc khổ, Tiểu Huỳnh trở thành thông minh.”
“ , Tiểu Huỳnh quen với việc kẻ ngốc .”
“ vị cô nương sẽ đây, chắc hẳn nàng sẽ buồn."
Lúc Từ đại nhân ngơ ngác. Ánh mắt thương xót xúc động, giống hệt ánh mắt của Hứa Phi Mặc khi mới mười hai tuổi.
Ta cầu xin cho nàng nhưng Từ đại nhân nhẹ nhàng ngăn :
"Tiểu Huỳnh sai, sai một chút nào cả."
Ta cẩn thận quan sát sắc mặt của đại nhân, thấy vẫn mỉm nên mới yên tâm phần nào.
Thành mới nửa tháng, những điều cần giữa phu thê hình như hết.
Vậy... Tiểu Huỳnh sẽ còn là nương tử của Từ Phong Thanh nữa, mà là vị hôn thê của Hứa Phi Mặc.
Thấy , Từ đại nhân do dự một lúc lâu mới lên tiếng:
"... Vậy sẽ một lá thư, nhờ mang đến cho Hứa hiền ."
"... Chàng sẽ mắng mất."
Cả hai im lặng.
"Vậy ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/co-muc-thanh-dom-dom-gio-mat-thoi-ve/c10.html.]
"Ta..."
Ánh mắt của Từ Phong Thanh như ngọn nến thiêu đốt.
Chẳng hiểu , lòng cũng nhói lên một cái.
Những nỗi luyến tiếc cứ quấn quýt như những sợi chỉ rối trong rổ nhưng lý do để ở thì tìm thế nào cũng tìm thấy.
May mà ngoài trời bất ngờ nổi sấm sét, mưa rơi như trút nước.
Đó là lòng của ông trời, cho những rời và những thể ở một cái cớ.
Từ đại nhân như vớ cọng rơm cứu mạng:
"Hôm nay mưa lớn, lỡ như nước mưa ướt thư thì , ngày mai... ngày mai sẽ ."
Ta vội gật đầu:
"Được, . Nếu đưa thư dính mưa thì cũng sẽ bệnh."
Bỗng nhiên Tản Mặc từ bên ngoài đưa thư, nửa chừng:
"Chủ tử, ngài quên , chúng giấy dầu , dùng sáp ong bịt kín, dù ngâm trong nước ba ngày cũng hỏng! Chưa kể còn áo mưa ..."
"Im miệng!"
Từ đại nhân kém trong việc dối, bèn ngượng ngùng mặt chỗ khác.
Chẳng hiểu , trong lòng tràn đầy niềm vui và phấn khích tả .
Gió mưa rít gào bên ngoài, bên trong ánh nến le lói.
"Phu nhân, mở cửa sổ nhỏ thôi, gió lùa đau đầu đấy."
Từ Phong Thanh đang công văn, trong thư gửi tổ mẫu luôn quen miệng gọi là phu nhân, nên khi gọi như , cũng ngẩng đầu lên, tự nhiên như thể chúng là phu thê nhiều năm.
Ngoài trời mưa như trút nước, nỡ đóng cửa sổ , ẩm cứ thế ùa .
Ta sợ nếu lỡ thì cơn mưa sẽ tạnh mất.
Cũng trách nửa đêm ngủ quên mất, ngày hôm là ngày trời quang mây tạnh, gió thổi mặt cũng ấm áp.
cả và Từ Phong Thanh đều nhắc đến lá thư mà định khi mưa tạnh, đến cả lúc đưa ngoài cũng mang theo ô:
"Có lẽ trời sẽ còn mưa, đợi thêm ba ngày nữa..."
"Được, , lẽ trời sẽ mưa."
Thấy và Từ đại nhân định ngoài, ngay cả ma ma trong phòng tổ mẫu cũng lén lút đưa cho một túi bạc lẻ tiền tiêu vặt, còn dặn Từ đại nhân trông chừng phu nhân cho kỹ, tổ mẫu phu nhân ngây thơ dễ lừa, đừng để dùng hai viên kẹo lừa mất.
Mọi ở đây đều đối xử với .