Có Một Người Từng Là Tất Cả - Phần 1
Cập nhật lúc: 2025-05-09 19:12:27
Lượt xem: 92
1
Cảnh này thật kịch tính và vô lý. Mục Dã và người yêu mới của anh ta – Mạc Diên Hoàn – không chỉ đến dự tiệc chào mừng tôi trở về, mà còn ngang nhiên ngồi đối diện và phô bày tình cảm không chút ngại ngùng.
Mục Dã dùng đôi tay vốn chỉ quen chơi đàn để cẩn thận lột từng con tôm cho Mạc Diên Hoàn, khuôn mặt vẫn thản nhiên, không một chút khó chịu. Mà thật nực cười, anh ta từng mắc chứng sợ bẩn nặng đến mức từ chối chạm vào Lạc Lạc – con ch.ó mà cả hai đã cùng nuôi.
Mạc Diên Hoàn ngại ngùng cắn một miếng tôm, rồi như vừa phát hiện ra ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình. Cô ta khẽ rụt vào lòng Mục Dã, giọng nói nhẹ nhàng đến đáng ghét:
"Người ta đều đang nhìn chúng ta. Ngại quá đi mất!"
Mục Dã bình thản lau tay, sau đó ôm cô ta vào lòng, ánh mắt tràn ngập dịu dàng:
"Ngoan nào, họ không có ý xấu đâu."
Nói đến đây, ánh mắt anh ta bỗng chuyển hướng về phía tôi, ánh nhìn xa cách, lông mày hơi nhíu lại.
Mạc Diên Hoàn lại lè lưỡi trêu tôi một cách duyên dáng, trông chẳng khác nào một bông hoa trắng nhỏ chưa từng va chạm thế sự. Tôi cười nhạt. Nếu thực sự vô tư như vậy, cô ta đã chẳng lặng lẽ theo dõi mọi bài đăng của tôi khi tôi du học. Sau đó còn đăng hàng loạt bài viết về từng khoảnh khắc ngọt ngào với Mục Dã, cố tình để tôi chứng kiến việc anh ta yêu cô ta ra sao từng chút một.
Mục Dã nhíu mày, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo, đầy cảnh cáo. Những người xung quanh thì nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại xen lẫn đồng cảm. Ai mà ngờ, chỉ ba năm thôi, anh ta đã có thể quên sạch mười năm bên nhau?
"Tay Diên Hoàn dính bẩn, tôi đưa cô ấy vào nhà vệ sinh rửa sạch," anh ta nói, đứng dậy rồi kéo Mạc Diên Hoàn – lúc đó đang cắn môi – bước lên lầu.
Nơi này quen thuộc đến mức khiến tim tôi nhói lên. Dù sao, đây cũng từng là tổ ấm của tôi và Mục Dã. Còn giờ thì sao? Anh ta lại đương nhiên coi mình là chủ nhân.
Khi bóng hai người khuất sau góc cầu thang, mọi người trong hội trường đưa mắt nhìn nhau, im lặng. Tôi cười, nhấp một ngụm rượu rồi nói:
"Không cần giữ ý như vậy đâu. Tôi và Mục Dã chia tay lâu rồi."
Chỉ khi đó, không khí mới bắt đầu dịu đi, mọi người dần thoải mái hơn, cuộc trò chuyện nhộn nhịp trở lại.
Tần Vũ Trúc nâng ly với tôi:
"Chúc mừng Lan Lan trở về sau thời gian du học. Giờ cậu là vũ công chính trẻ nhất đoàn rồi đó!"
Cô ấy là bạn thân từ nhỏ của tôi. Dù thời gian gặp nhau chẳng nhiều, nhưng tình cảm thì chưa từng đổi thay.
Mọi người lần lượt chúc mừng. Tôi mỉm cười, nâng ly đáp lại.
2
Mặc dù Mục Dã và Mạc Diên Hoan không có mặt trong tiệc chào mừng, bầu không khí vẫn khá ổn. Một nam sinh trong lớp say xỉn, nheo mắt nhìn chiếc ghế trống rồi cất giọng lớn:
"Sao gần nửa tiếng rồi mà hai người đó vẫn chưa xuống?"
Câu nói khiến cả căn phòng lập tức im lặng. Mọi ánh mắt vô thức đổ dồn về phía tôi, ánh nhìn đầy ẩn ý.
Đúng lúc đó, hai người cuối cùng cũng xuất hiện.
Môi Mạc Diên Hoan sưng đỏ, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt lúng túng tránh đi. Những vết hôn trên cổ cô ta nổi bật một cách khó coi. Ngược lại, Mục Dã lại có vẻ bình thản và vui vẻ, hai cúc áo sơ mi mở bung, để lộ vài vết xước mờ. Không ai ở đó là kẻ ngốc. Ai cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tần Vũ Trúc giận dữ, chỉ tay vào mặt họ rồi hét:
"Hai người điên à? Nghĩ đây là khách sạn tình yêu chắc?"
Mắt Mạc Diên Hoan co lại, hàng lệ mỏng chực trào. Cô ta lí nhí:
"Em xin lỗi... bọn em không kiềm chế được."
Nửa câu sau cô ta nói khi nhìn thẳng vào tôi, trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo rõ rệt.
Mục Dã lập tức đứng che chắn cho cô ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi như thể tôi là người có lỗi.
Anh ta trầm giọng:
"Giang Lan, tôi chỉ mượn phòng vệ sinh của cô thôi, có cần phải làm lớn chuyện thế không?"
Không khí lập tức nặng nề, chẳng ai dám lên tiếng.
Tôi im lặng vài giây, rồi móc điện thoại ra.
"A lô, bên đặc vụ phải không?"
"Vừa có hai con ch.ó hoang vào nhà tôi giao phối. Không phân biệt nổi đâu là nơi ở, đâu là chuồng trại nữa."
"Phiền anh giúp tôi đăng bán căn hộ này càng sớm càng tốt. Cảm ơn."
Căn phòng im lặng vài giây.
"Phụt—"
Tần Vũ Trúc phì cười, đưa ngón cái về phía tôi.
Những người khác cũng cố nhịn cười, ánh mắt rực lên vẻ háo hức như xem kịch.
Mạc Diên Hoan rơm rớm nước mắt, trông như thể vừa bị sỉ nhục đến tận cùng.
Mục Dã đứng sững, mất vài giây mới mở miệng:
"Lan Lan, em có ý gì?"
Tôi cong môi cười, ánh mắt không mang theo chút thương hại nào:
"Chỉ có chó hoang mới không biết giữ thể diện nơi công cộng."
"Không trách được người ta nói anh như vậy."
Tôi cố ý đ.â.m vào chỗ đau của anh ta, để anh ta nhớ mãi cảm giác nhục nhã này.
Quả nhiên, mắt anh ta đỏ ngầu, trán và cánh tay nổi gân xanh, như sắp phát điên.
Tôi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng:
"Sao thế? Tôi nói sai à?"
“Ầm—”
Ngay giây sau, mặt tôi bị văng sang một bên vì một cái tát trời giáng. Tai bắt đầu ù đi.
Tôi từ từ quay lại, thấy Mục Dã vẫn giữ nguyên tư thế, tay anh ta còn run rẩy.
Môi anh ta khẽ động:
"Lan Lan, anh..."
Tôi không cho anh ta cơ hội giải thích. Tôi chộp lấy chai rượu trên bàn và đập thẳng vào đầu anh ta.
Cả căn phòng lặng ngắt.
Mạc Diên Hoan hét toáng lên, không còn giả bộ dịu dàng nữa. Âm thanh the thé khiến ai cũng phải nhíu mày.
Mục Dã đứng im, tròng mắt rung lên. Anh ta không ngã xuống, nhưng m.á.u từ trán bắt đầu chảy ra.
Tôi bước lên, không ngần ngại tát thêm một cái nữa.
Từng năm qua, tôi luôn mềm mỏng, dịu dàng trong mắt anh ta. Nhưng anh ta đã quên, tôi chính là người từng thay anh trả đũa lũ bắt nạt ngày nhỏ.
Tôi, Giang Lan, chưa bao giờ là người yếu đuối.
"Tôi sẽ kể cho chú Mục biết hết những gì anh làm hôm nay."
"Không có tôi, anh chẳng là gì cả."
Giọng tôi lạnh tanh, không chứa chút cảm xúc nào.
Tôi quay lưng đi, nhưng Mục Dã đã chộp lấy cổ tay tôi.
Đôi mắt đỏ hoe, môi tái nhợt, anh ta lẩm bẩm:
"Em... không cần anh nữa sao?"
Tôi nhìn anh ta, giọng khinh miệt:
"Tại sao tôi phải cần một quả dưa chuột thối? Anh nghĩ tôi là người chuyên đi nhặt giẻ lau à?"
Mục Dã c.h.ế.t lặng.
Tần Vũ Trúc mím môi, ánh mắt đầy ghê tởm.
"Anh còn giả vờ với ai nữa? Anh nghĩ Lan Lan không biết anh lừa dối cô ấy à?"
"‘Bạn tốt’ của anh theo dõi Lan Lan suốt bao lâu nay, còn đăng mấy cái story yêu đương sến súa mỗi ngày. Tôi phát chán vì cô ta đấy!"
Mặt Mạc Diên Hoan lập tức tái mét:
"Không phải! Cô nói bậy! Tôi không có!"
Cô ta nắm tay Mục Dã, vội vàng nói:
"Em chỉ... ghi âm lại vì em thích anh thôi. Em không định cho ai xem đâu mà, tiền bối..."
Mục Dã nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn không gạt cô ta ra.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đầy khinh bỉ.
Tôi vỗ tay, mỉm cười nhẹ nhàng:
"Tôi lắp camera giám sát khắp nhà. Ai muốn xem video thì cứ inbox nhé."
Cả đám cười ồ lên, ánh mắt rõ ràng là khinh ghét.
Tôi vẫn cười, chẳng thấy buồn chút nào.
Cặp chó hoang này nghĩ mình là ai mà dám giỡn mặt ngay trên đất của tôi?
Tôi là con gái lớn của gia đình họ Giang. Còn Mục Dã? Chỉ là đứa con ngoài giá thú từng bị khinh rẻ.
Không có tôi, anh ta lấy đâu ra ngày hôm nay?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/co-mot-nguoi-tung-la-tat-ca/phan-1.html.]
Mục Dã nhìn tôi trừng trừng, mắt đỏ hoe, m.á.u từ trán vẫn chảy ròng ròng.
Anh ta trông thảm hại như lúc chia tay ở sân bay ba năm trước.
Khi đó, anh ôm chặt eo tôi, đôi mắt cũng đỏ hoe như bây giờ, không ngừng hỏi liệu tôi có quay lại không.
Tôi đã trả lời là có.
Nhưng không ai ngờ, chỉ ba năm sau... mọi thứ lại thay đổi thế này.
3
Năm đầu tiên ở nước ngoài, Mục Dã gọi video cho tôi mỗi ngày. Dù lệch múi giờ đến tám tiếng, chúng tôi vẫn không bỏ lỡ ngày nào. Tôi thấy anh rất buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo để trò chuyện cùng tôi. Tim tôi vì vậy mà trở nên mềm yếu.
Trong hành trình cô đơn nơi đất khách quê người, Mục Dã là động lực lớn nhất khiến tôi cố gắng theo đuổi ba lê, dù nó khiến mồ hôi lạnh túa ra, dù chân rướm máu. Mỗi lần nghĩ đến anh, lòng tôi lại ngọt ngào.
Sang năm thứ hai, tần suất gọi video bắt đầu giảm. Thỉnh thoảng, anh đột nhiên ngẩn người, nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt điển trai. Khi thấy có tin nhắn hiện lên điện thoại, ánh mắt anh như được điều gì đó làm dịu lại. Chỉ còn sự dịu dàng và nụ cười vô thức.
Tôi bình thản hỏi:
"Anh đang nhìn gì mà cười vui vẻ vậy?"
Anh trả lời:
"Anh vừa xem một đoạn video hài."
Tôi không bỏ lỡ sự căng thẳng thoáng qua trong mắt anh.
Sau khi cúp máy, tôi rơi vào trạng thái rối bời và kiệt sức. Mục Dã à, tôi hiểu anh quá rõ. Anh đã bị phân tâm khỏi mối quan hệ này.
Tôi ngồi tựa lưng vào bức tường phòng tập, ánh nắng xuyên qua rèm cửa rọi vào. Nhưng tôi không bao giờ chạm được đến ánh sáng đó. Nó luôn xuyên qua tay tôi và rơi lên người khác.
Mọi người đều nói hôm nay là một ngày hiếm hoi đẹp trời. Nhưng tôi biết, những ngày âm u đang tới – và sẽ kéo dài đặc biệt lâu.
Mục Dã của tôi, càng lúc càng xa.
Năm thứ ba du học, một tài khoản lạ bắt đầu theo dõi tôi. Biệt danh của cô ta là: [Tôi và A Diên].
Mí mắt tôi giật liên tục – trực giác mách bảo điều này chính xác là thứ tôi luôn lo sợ.
Đêm đó, tôi lướt đọc từng đoạn trò chuyện ngọt ngào của họ đến tận sáng, mắt đỏ hoe.
Thì ra, bao ngày đổ mồ hôi và cắn răng chịu đựng trong phòng tập chỉ để có thể gặp anh sớm hơn…
Anh đang cùng bạn học ăn tối, còn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô ta.
Thì ra, khi tôi nhìn ảnh anh và cố chịu đựng nỗi nhớ…
Anh đang xem phim cùng cô ấy, tay cầm vé đôi xem phim.
Thì ra, khi tôi từ chối biết bao người theo đuổi nơi xứ người…
Anh và cô ta hôn nhau đắm đuối giữa phố vào nửa đêm.
Thì ra là vậy…
Tôi nhắm mắt, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt cay đắng.
Sau một đêm thức trắng, trái tim tôi dù tan vỡ vẫn lấy lại được sự tỉnh táo.
Tôi là Giang Lan – con gái lớn nhà họ Giang – không thể là kẻ thất bại trong tình yêu.
Tôi kể với Tần Vũ Trúc. Cô ấy kiểm tra và nói không thấy tài khoản đó.
Điều đó nghĩa là: những nội dung kia chỉ hiện với tôi – xác nhận rõ ràng cô ta cố tình khiêu khích.
Tôi lập một bảng tổng hợp, ghi lại toàn bộ nội dung trên các nền tảng xã hội của Mạc Diên Hoàn. Đồng thời so sánh dòng thời gian của tôi với họ.
Một bên là người bạn gái thật sự, ngày ngày tập luyện để được gặp lại người mình yêu.
Một bên là gã đàn ông khốn nạn đang phản bội và công khai cô bồ nhí một cách khiêu khích.
Người ta nói: chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nếu cần, tôi sẽ tung “drama” của chính mình để tạo ra sát thương tối đa.
Tôi, Giang Lan, chưa bao giờ là người yếu đuối.
Dù đã biết Mục Dã lừa dối từ lâu, tôi không nói ra. Tôi chỉ âm thầm đi theo nhịp điệu của anh, để anh dần dần biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Mỗi ngày tôi lại cắt bớt một phần tình yêu dành cho anh. Từ việc xoá ảnh, vứt bỏ kỷ vật, từng bước xóa sạch anh khỏi đời mình – để tránh vỡ òa.
Cuối cùng, một ngày nọ, anh ngừng gọi điện.
Chỉ để lại một tin nhắn tạm biệt.
"Lan Lan, chúng ta chia tay nhé. Anh nghĩ mình không hợp. Sau này, liệu có thể làm bạn?"
Lúc đó, lòng tôi hoàn toàn bình tĩnh.
Tôi dừng lại vài giây rồi xoá toàn bộ liên lạc, như thể chưa từng tồn tại.
Suy cho cùng, một con ch.ó hoang hèn mọn thì mãi mãi cũng không trở thành người được.
Lần này, tôi là người bị tổn thương.
Lần sau, tôi sẽ là người cầm dao.
4
Việc chia tay giữa tôi và Mục Dã là do tôi cố tình giấu nhẹm, nhưng rồi tin đồn vẫn lan ra khắp giới thượng lưu.
Mục Dã vốn là con ngoài giá thú, một thân phận bị khinh miệt. Mẹ ruột của anh là một trong những tình nhân của cha anh. Bà ra nước ngoài và bí mật sinh con. Khi Mục Dã mới năm tuổi, anh bị đưa đến đặt trước cửa nhà họ Mục. Gia đình họ không còn cách nào khác ngoài việc tiếp nhận đứa trẻ ấy.
Tôi gặp anh lần đầu trong một buổi tiệc tối. Một nhóm trẻ con đã xô anh ngã xuống đất, gọi anh là "chó hoang", "đồ con rơi" cùng đủ loại lời lẽ độc địa. Đôi mắt anh trống rỗng, đôi mày nhíu lại, trông u ám và yếu ớt đến lạ. Không hiểu sao tôi lại thấy xót xa và bước tới đỡ anh dậy. Bố mẹ những đứa trẻ kia vội kéo con đi và xin lỗi tôi.
Mục Dã nhìn tôi ngơ ngác, trong mắt ngân ngấn nước. Tại ngôi trường quý tộc, ai cũng khinh thường anh chỉ vì thân phận không danh chính ngôn thuận. Bắt nạt, miệt thị là chuyện xảy ra như cơm bữa. Lâu lâu, trên người anh lại xuất hiện vết thương mới.
Tôi tức giận đến mức tìm thẳng đến đám bắt nạt đó và đánh chúng một trận ra trò. Cuối cùng, bọn họ vừa bầm dập vừa bị ép phải xin lỗi Mục Dã. Từ sau hôm ấy, chẳng ai còn dám công khai xúc phạm anh nữa.
Chúng tôi ngày càng thân thiết, gắn bó với nhau suốt hơn mười năm. Sau khi chính thức xác nhận mối quan hệ, ai nấy đều cảm thấy chuyện đó là lẽ đương nhiên. Dù cha và anh trai tôi xem thường thân phận của Mục Dã, nhưng vì tôi yêu anh, và suốt những năm qua anh luôn quan tâm chăm sóc tôi chu đáo, họ cũng đành chấp nhận.
Hôn sự giữa hai nhà về cơ bản đã được định đoạt. Nhờ có gia tộc họ Giang hậu thuẫn, Mục Dã mới có thể đặt chân vào tập đoàn của nhà họ Mục. Anh đi lên từ con số không, dùng thực lực của mình để khiến các cổ đông thành kiến phải câm miệng. Trong ba năm tôi du học nước ngoài, anh đã trở thành Phó Chủ tịch. Ai cũng nghĩ chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.
Tôi không ngờ mọi thứ lại kết thúc như thế này...
Anh trai tôi, Giang Quốc, đã tiếp quản gia tộc họ Giang, hành xử ngày càng quyết đoán và mạnh tay. Anh gây áp lực trực tiếp lên nhà họ Mục, buộc cha Mục Dã phải đưa ra lời giải thích với nhà chúng tôi.
Giang Quốc khẽ chạm trán tôi, ánh mắt đầy thất vọng.
"Anh đã nói ngay từ đầu rồi, anh ta không phải người tốt. Em chỉ đang mù quáng vì yêu."
Tôi cụp mắt, tỏ vẻ đáng thương, không dám cãi nửa lời.
Giọng anh dịu lại:
"Thôi được rồi, chỉ là một người đàn ông thôi mà. Anh sẽ tìm cho em mười người đàn ông khác, được không?"
Tôi: "......"
Không cần thiết. Bây giờ, tôi không còn đặt hy vọng vào tình yêu nữa. Sự nghiệp là ưu tiên hàng đầu.
Cuối tuần, tôi hoàn thành buổi biểu diễn đầu tiên sau khi về nước với tư cách là vũ công chuyên nghiệp. Âm nhạc du dương, từng bước đi, từng cử động của tôi đều uyển chuyển như một con thiên nga. Hội trường chật kín người, tiếng vỗ tay không ngớt.
Tôi thấy Mục Dã ngồi ở hàng ghế đầu, tay cầm một bó hoa hồng. Ánh mắt anh nhìn tôi nghiêm túc, phảng phất sự ngạc nhiên trong đôi mắt đã đục đi vì mệt mỏi. Bất giác, tôi nhớ lại những năm trước, anh từng ngồi dưới khán đài, lần nào cũng chờ tôi kết thúc buổi biểu diễn rồi bước đến ôm tôi, trao những đóa hồng tươi thắm. Chưa từng vắng mặt.
Mục Dã tiến đến gần, vẫn tay cầm bó hoa, vẻ mặt dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Lan Lan, chúc mừng em."
Dưới mắt anh có quầng thâm rõ rệt, có lẽ gần đây anh đã phải chịu nhiều áp lực. Tôi lạnh lùng nhìn anh, không đưa tay nhận hoa.
Anh hơi nhíu mày, vẻ mặt trở nên xa cách.
"Giang Lan, tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể làm bạn. Em không cần phải như vậy."
Tôi bật cười. Tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến thế.
"Nếu anh không phản bội tôi, có lẽ chúng ta vẫn còn là bạn."
Anh thoáng ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
"Hôm nay tôi đến để xin lỗi. Tôi sẽ bù đắp cho em. Dù gì hai công ty vẫn đang hợp tác. Đừng làm mọi chuyện căng thẳng thêm. Em thấy sao?"
Câu cuối rõ ràng mang theo chút đe dọa. Anh nghĩ tôi sẽ cam chịu vì lợi ích công ty sao?
Tôi im lặng một lúc, rồi bất ngờ giật lấy bó hoa từ tay anh. Khuôn mặt anh giãn ra, vừa định nói gì đó thì tôi đã ném thẳng bó hoa vào thùng rác, nụ cười vẫn giữ nguyên không chút xúc động.
"Rác thì nên để đúng chỗ. Anh thấy đúng không?"
Nụ cười của Mục Dã lập tức cứng lại. Ánh mắt trở nên tối sầm, lông mày chau lại, gương mặt bộc lộ rõ sự phẫn nộ.
"Ồ!"
Một giọng nữ vang lên gần đó. Mạc Diên Hoàn đứng cách tôi không xa, cắn môi, nước mắt lưng tròng như vừa bị tổn thương nặng nề. Cô ta lườm tôi một cái rồi quay người bỏ chạy.
Gương mặt Mục Dã thoáng hiện sự bối rối, anh nhìn tôi đầy lạnh lùng và khinh miệt.
"Giang Lan, giỏi lắm!"
"Cô nghĩ làm tổn thương Diên Hoàn thì tôi sẽ quay lại sao? Tôi không còn yêu cô nữa. Cô chỉ đang tự làm mình mất mặt mà thôi!"
Dứt lời, anh quay người đuổi theo Mạc Diên Hoàn, như thể nhìn tôi thêm một giây nữa cũng là điều không thể chịu nổi.
Anh lại cho rằng tôi cố tình khiến Mạc Diên Hoàn hiểu lầm sao?
Nực cười thật.
Nếu nhà họ Mục dựa vào loại người này, thì sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi.