Có Lan di phơi nắng buổi trưa, ôm con trai thổ lộ một câu:
"Bây giờ như cũng coi như yên , ăn ít một chút, uống ít một chút, chỉ cần bình an là ."
Mẹ gì, bà đưa tay ấn đầu đang , bắt tiếp tục con đường xuống núi.
Đám thổ phỉ bắt thêm phụ nữ mới lên núi.
Trên đường tiếng đánh đập, la hét và tiếng dứt.
"Ở nơi như thế , yên chính là trâu ngựa, hoặc là quỷ dữ giúp đỡ hổ dữ. Cuộc sống yên mà bọn họ , thật là..."
Mẹ : "What a fucking life!"
25
Mẹ tiếp tục dạy tiếng Anh.
Bà với Liễu Phúc, đây là tiếng địa phương của chúng .
Còn hát cho Liễu Phúc một bài hát thiếu nhi tiếng Anh, Liễu Phúc nửa ngày hồn, đó chậm chạp vỗ tay cho .
Thường Tùng bây giờ học hành tiến bộ .
Hắn thi cống sinh, nhắc nhở giống như một tiểu thư khuê các, tiếp tục học cổ cầm.
Hắn sẽ sách quan, theo , thì thể mất mặt mũi.
Hắn lớn lên xinh , hơn tất cả trong sơn trại, lớn lên nhất định tệ:
"Đến lúc đó, nếu quan của trúng, lanh lợi đấy."
Câu nhiều , còn ngay mặt .
Mẹ xong cũng gì.
từ ngày đó trở , bà bỗng nhiên bắt đầu tích cực tham gia chuyện của sơn trại.
Ta hỏi .
Mẹ : "Muốn tranh, thì tranh theo quy củ, đợi tranh thì phá bỏ quy củ."
Bà giúp đại đương gia tính sổ sách.
Chia tiền, chia của cải, tiền dư thì cất , hoặc là gửi tiệm cầm đồ.
Tính tiền theo hiệu suất và lợi nhuận rủi ro.
Mẹ g.i.ế.c cướp của chính là rủi ro lớn nhất.
Sớm muộn gì cũng sẽ rước họa lớn .
Đại đương gia đúng.
Mẹ tính toán lãi suất từng khoản cho , dạy cách xem bàn tính ma quỷ của mấy tiệm cầm đồ đó, bao nhiêu tiền gửi bao lâu là phù hợp nhất.
Bút của bà lướt nhanh thoăn thoắt, những công thức phức tạp giống như bùa chú .
Đại đương gia mà tấm tắc khen ngợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/co-me-o-day/chuong-9.html.]
cùng xuống núi, đồng ý, an .
Hắn phận Liễu Phúc của giả c.h.ế.t từ lâu, nếu gặp quen thì .
Thực căn bản tin tưởng chúng .
Có một ngày , Chu tử, thấy thế nào?
26
Đại đương gia trúng , cưới bà áp trại phu nhân.
Hắn hào hứng nếu bọn họ sinh con, nhất định sẽ là đứa trẻ thông minh nhất, thể quang tông diệu tổ.
Mẹ đồng ý, nhưng một yêu cầu, bà tự xuống núi mua đồ cưới.
Đại đương gia lập tức đồng ý.
Mẹ kéo , dặn xuống núi thì đôi giày cũ .
ngờ, xuống núi , gặp một từng nghĩ tới sẽ gặp.
Đó chính là tên đồ tể mà nhà họ Chu lúc gả cho.
Hắn đến đây là để đưa em gái lấy chồng.
Kết quả thấy đang chuẩn dẫn bỏ trốn.
Hắn lập tức nhận .
Mẹ thừa nhận, sốt ruột:
"Ta nhất định ép cưới nương tử, chỉ là ngưỡng mộ tài học của phu tử nhà. Nếu nương tử , cứ với là ."
Mẹ lập tức ngẩng đầu .
Lúc , Liễu Phúc gượng, cầm xiên kẹo hồ lô mua cho tới.
Gần như chỉ ba lời hai câu, cãi ầm ĩ.
Trong sơn trại, là vua.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
xuống núi , chẳng là cái thá gì, một kẻ chuyện, việc, tướng mạo tầm thường, cả đầy nợ máu, mù mờ hiểu gì.
Sức lực của tên đồ tể chắc kém hơn .
Trong lúc giằng co, tên đồ tể đ.â.m một d.a.o bụng, đó Liễu Phúc mặt mày đen sì kéo .
Xiên kẹo hồ lô dính m.á.u đó, đưa cho : "Không con ăn ? Ăn ."
Ta đầu .
Cổ tay bà nắm chặt, mặt mày tái nhợt.
Bà lắc đầu.
Ta lập tức há miệng bắt đầu ăn.