đỡ dậy từ sàn nhà, bà hoảng sợ đến mức môi r un r ẩy, còn vẻ quyết liệt như .
“Mẹ đừng sợ! Đây là con heo trời mà con nuôi, thịt là thịt thần tiên, ăn sẽ chữa bách bệnh, còn giúp trẻ mười tuổi.”
Trà Sữa Tiên Sinh
“Mẹ con gì ở ngoài ? Con chính là kiếm sống bằng nghề giế t heo đó.”
Mẹ rõ ràng tin, đôi mắt bà dán chặt đôi tay đầy má u của .
“Diệu Tiện Nữ, mày ên ! Đừng những lời điên rồ như nữa, mau cho tao rốt cuộc xảy chuyện gì!”
thở dài.
“Ôi ơi, tin con ? Để con một miếng cho thử nhé.”
c ắt một miếng thịt vai heo, thả nước sôi để luộc chín.
Miếng thịt , thực khác gì thịt heo bình thường, nhưng khi cho nước sôi, nó tỏa một hương vị thịt kỳ lạ.
Hương thơm như những con sâu, đ âm thẳng trong não bà.
Mẹ bỗng nhiên như phát điê n, hai tay vội nhúng nước sôi, vớt miếng thị t chín kỹ , nhét miệng.
Người bà nước sôi bỏng rát, da tróc hết . Lhóe miệng vì tham ăn mà nổi lên một loạt bọng nước.
Ngay khoảnh khắc ăn xong miếng thịt, lập tức tỉnh táo , ngơ ngác đôi tay bỏ ng phồ!!ng rộ!!p.
Vì quá kíc h th ích, bà thậm chí cảm thấy đ au.
đưa tay lau miệng cho bà.
“Không , ơi, ăn thịt thần thì chuyện nhỏ như chẳng là gì. Có những chân, ăn xong thịt thần còn thể mọc chân nữa đấy.”
Quả nhiên, lâu , vết bỏng của hồi phục.
Hơn nữa, làn da bà cũng trở nên ẩm mượt và sáng bóng, thậm chí nếp nhăn cũng giảm nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/co-gai-thich-lon/chuong-7.html.]
Mẹ tin tưởng lời .
#trasuatiensinh
: “Mẹ, thịt thần dù quý giá, nhưng con thể nuôi heo trời. Những miếng thịt chúng thể bán , mua cho em trai một căn nhà. Đến lúc đó, nó lấy vợ chẳng dễ dàng hơn ?”
nấu cho một miếng thịt nữa. #trasuatiensinh
Bà ăn uống ngon lành, miệng chảy đầy d ầu m ỡ, “Vẫn… vẫn là con gái ! Không ngờ… ngờ… đứa con gái của năng lực như !”
Khi đang định rời , ánh mắt bà liếc xung quanh đóng kín cửa sổ, hạ giọng với : “Chuyện tạm thời đừng cho em trai con, nó giữ mồm giữ miệng, nếu để nó lung tung thì .”
tiếng lòng của bà: “Đã thịt thần , cần gì đến cái đứa gì . Nói cho nó chỉ khiến thêm một chia sẻ miếng thịt với .”
Thật , trong nhà chẳng ai đổi cả.
Sáng hôm , xung quanh nhà nhiều , họ tụ tập hỏi một cách nhốn nháo.
“Thím Hồng, hôm qua nhà thím nấu món gì ngon ? Thơm quá!”
“Là nấu thịt hầm đúng ? ngửi thấy mùi thịt ngon!”
“Chị Hồng, đừng đuổi chúng mà. Chúng tới đây để phiền, mà là sẽ bỏ tiền mua đấy.”
Ngay cả em trai cũng châm chọc , hỏi: “Này , hôm qua nấu món gì ngon ? Sao gọi con , khiến con thèm ch ết? Con bếp mà chẳng thấy gì cả!”
Mẹ tỏ vẻ vui, chặn đám bên ngoài.
vươn tay kéo nhẹ áo bà, : “Mẹ, họ , cũng chẳng cần giấu diếm. Hơn nữa, món thịt thần như , chỉ nấu một miếng nhỏ mà cả làng thấy , mà giấu ?”
“Ch ết tiệt!”
12
Mẹ lầm bầm một câu, hắng giọng lên tiếng: “Nếu ăn, thì cũng là thể. thịt nhà là thứ thể mua bừa bãi, bán nếu ba trăm tệ!”
Một trong đám suy tư : “Chị thật sự nghĩ là kẻ ng ốc ? Thịt cua cũng đến ba trăm tệ, mà chị thịt nhà chị tận ba trăm? Cái thịt là thịt gì, thịt thần ?”