CHUYÊN GIA THẨM ĐỊNH TRÀ XANH - 8
Cập nhật lúc: 2025-08-07 14:18:57
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ai ngờ, bố lảng , lơ đễnh : "Có thế thôi á? Nguyễn Miên, trách thì chỉ thể trách cháu cẩn thận, thể trách lây sang Đoàn Duy và Nguyễn Đào chứ."
" mà..."
Nguyễn Miên toan thêm gì đó, bố lườm nó: "Thôi, cứ . Nguyễn Miên, bác biết cháu là đứa điều, đừng chuyện thiếu suy nghĩ."
ngạc nhiên lắm. Bố từng dùng thái độ nghiêm khắc với Nguyễn Miên.
nhớ rõ mỗi Nguyễn Miên và chị em tranh chấp thì mặc kệ đúng sai, ông đều sẽ về phía nó.
Chắc Đoàn Duy cũng nhận sự nghi ngờ của nên sát gần thì thầm vài câu, bởi mới hiểu vì bố bênh .
Không bỗng dưng lương tâm của ông về với tình cha dạt dào, mà là bố hợp tác với công ty nhà Đoàn Duy. Trước hai chữ lợi ích thì những thứ khác dạt nhường chỗ liền.
Nguyễn Miên còn thêm nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của bố , đành ấm ức ngậm chặt miệng. Dù đến cùng nó vẫn nuốt trôi cục tức nên lặng lẽ thầm.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Nguyễn Miên là thật to.
Nhớ , nó còn tự tạo vài vết thương nhỏ đổ tại và chị gây để lớn trong nhà chú ý và thương xót.
Hai chị em tránh một trận nhiếc móc. Nó thì khác, lớn sẽ mua nhiều đồ chơi nó thích để dỗ nó vui.
Giờ lớn cả , thủ đoạn của nó vẫn như cũ gì đổi.
Tiếc rằng ba cái trò ranh chẳng thấm thóc tươi tiền thật.
Tính tính thì hình như đây là đầu tiên Nguyễn Miên thất thủ khi nhà ở bên.
giương mắt cho kỹ, sảng khoái nổi thành lời, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:
Nguyễn Miên, mày cũng ngày .
12.
Cuối cùng lúc bàn dùng bữa thì con Tống Diễm Nguyễn Miên mất hút.
Chân nó hình như thương nhẹ, bà thím đưa nó khám xem thế nào.
Hay tin, chỉ âm thầm bình luận trong lòng hai chữ: đáng đời.
Nguyễn Miên ở đây cũng nghĩa là những còn sẽ để cho yên.
mới gắp một miếng thịt thì thằng em trai rú lên: "Ăn ăn ăn, chỉ ăn! Chị Miên Miên thương mà chị vẫn còn mặt mũi ăn ?"
: "Nó đau chân chứ hấp hối . Chẳng lẽ cả nhà còn ăn chay niệm Phật, cầu mong cho nó nhanh khỏi ?"
Vừa dứt lời thì bà nội đột nhiên vỗ bàn cái ‘rầm’: "Thôi! Nguyễn Đào, ai chị như mày ? Miên Miên viện mà mày còn tâm trạng ở đây mát?"
Bà lườm một cái: "Tú Anh, cô dạy dỗ cô con gái quá nhỉ."
Mẹ với vẻ mặt thất vọng: "Đào Đào, mau xin bà . Lớn bằng ý chút nào ."
Đoàn Duy nổi nữa, khóe miệng cong lên nhưng kỹ thì đáy mắt hề chút vui vẻ nào. Anh thản nhiên : "Một hai thôi. Gọi chúng tới ăn cơm là các , thấy chúng gắp miếng thịt thì cũng là các . Có cần thiết thế ? Người còn tưởng nhà mấy mua nổi thịt mà ăn nên mới tính toán chi li đến ."
Anh nắm tay cửa, với giọng điệu dịu dàng như đang dỗ trẻ con: "Đào Đào, về nhà . Anh sẽ bảo dì Lưu cho em một bàn tiệc, em ăn cái gì thì ăn cái nấy. Tuyệt đối ai dám quơ tay múa chân vì em gắp thịt nữa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chuyen-gia-tham-dinh-tra-xanh/8.html.]
Đây là đầu tiên bênh vực khi nhà phiên chỉ trích .
Những khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng, lời cay nghiệt đều tan biến dần như sương mù nắng, lộ khuôn mặt tuấn tú của Đoàn Duy.
Giọng dịu dàng mà kiên quyết, với : “Đừng sợ, bên em.”
Sống mũi cay cay, đan tay tay : "Vâng, thôi."
Bố im lặng nãy giờ, đột nhiên lên chặn mặt chúng , : "Cơm còn ăn mà, gì chứ. Chuyện là tại Nguyễn Thành lựa lời, để bố bảo nó xin hai đứa."
Ông lườm Nguyễn Thành một cái: "Cái thằng nhóc thối , tôn ti trật tự gì cả! Còn mau xin chị !"
Em trai cực kỳ kinh ngạc, cái miệng há hốc thể nhét cả quả trứng: "Bố, bố điên ? Bố bảo xin Nguyễn Đào á?"
Bố nhấn mạnh: "Nguyễn Đào cái gì, gọi chị!"
"Ha, chỉ một chị là chị Nguyễn Miên thôi. Bố cũng khỏi giả vờ ông bố gì đó mặt . Bình thường bố gọi Nguyễn Đào là con nhóc c.h.ế.t tiệt ?" Nó mỉa. "Giờ bố xun xoe theo chân bạn trai Nguyễn Đào hòng xin vài hợp đồng ăn với công ty nhà thì tự dưng nhận Nguyễn Đào là con gái của ? Bố, bố hèn như chó cụp đuôi thế nhỉ!"
Thằng em trai quý hoá của là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ cưng chiều lối đ.â.m sinh cái tính phép tắc, coi trời bằng vung và ruột để ngoài da.
Còn bố là trụ cột gia đình lúc nào cũng sĩ. Trần đời ông từng con trai chỉ mũi mắng như thế mặt ngoài bao giờ, mất hết cả thể diện.
Thẹn quá hoá giận, ông xanh mặt, táng thẳng cho con trai một cái bạt tai: "Thằng nhãi ranh , mau xin chị mày!"
Nguyễn Thành đỏ hoe mắt, dám tin sự thật: "Ông dám đánh ?"
Bà nội và thấy cảnh thì yên vì xót con xót cháu: "Con cái còn nhỏ, ông từ từ dạy bảo là , đánh thằng bé gì."
Bố quát: "Còn mặt mũi mà ? là con hư tại , cháu hư tại bà!"
Lời dứt, thằng em đạp ghế, hét lên: "Ông thích chó quấn chủ thì mà một . ăn nữa, ?"
Nó nổi giận đùng đùng lên tầng, và bà nội vội vàng chạy theo .
Xem xong màn kịch nháo nhào , ngăn khóe miệng nhếch lên.
Nguyễn Thành là em trai yêu của , cũng là con ch.ó săn trung thành nhất của Nguyễn Miên.
Khi Nguyễn Miên vu oan cho và chị cả, nó hùa theo bao nhiêu .
ngờ, Nguyễn Thành cũng ngày bố giáo huấn.
thầm chậc lưỡi, mới thế mà Nguyễn Thành chịu nổi á?
‘Nhờ ơn’ nó và Nguyễn Miên, hai chị em từng chịu vô trận đòn oan đây .
Vì hầu hết diễn viên bỏ nên vở kịch rốt cuộc cũng hạ màn.
"Đoàn Duy, bác giáo dục con tử tế, trò cho cháu ." Bố muối mặt, mời và Đoàn Duy xuống nữa. "Chúng ăn tiếp thôi."
thừa bố sẽ mặt bênh , nhưng lòng ông chỉ toan tính, còn là toan tính nhỏ .
Nếu thì còn lâu ông mới nỡ động con trai bảo bối của .
từ chối chút do dự: "Thôi."
"Thôi là thôi thế nào." Bố gấp gáp cản: "Hôm nay để hoan nghênh Đoàn Duy, bố đặc biệt dặn riêng giúp việc một bàn sơn hào hải vị đấy."
lúc , bên ngoài vang lên tiếng sấm rền. Đột nhiên cơn mưa đổ ập xuống như trút, đất trời mù trắng nước.