CHUYÊN GIA THẨM ĐỊNH TRÀ XANH - 14
Cập nhật lúc: 2025-08-07 14:24:14
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chị tính điều : "Chị chứng cứ."
Khi nhận tin báo tang, ngay lập tức chị cử thám tử tư điều tra hoạt động hôm đó của bà nội xem bà gặp chuyện gì lạ .
Thám tử thật đúng là tìm một chút manh mối.
Lúc bà nhà vệ sinh chân núi thì để ba lô bồn rửa tay, chắc là sợ ám mùi sang đồ ăn.
Bà khuất bóng thì một phụ nữ đội mũ đeo khẩu trang kín mít lục ba lô của bà, đánh tráo sandwich và lấy mất thuốc giãn phế quản.
Chị khẳng định: "Chị kỹ , là Nguyễn Miên chứ ai. May ngoài toilet công cộng gắn camera, vẫn còn lưu trữ video. Chị bảo thám tử chép video gửi cho chị ."
"Cũng hên điều tra sớm, chứ thấy ông thám tử kể là đó treo giá rất cao để nhân viên công tác bên xóa video giám sát."
Bị xóa thì thật sự là còn chứng cứ gì nữa.
kinh hãi độ trơ tráo độc ác của con nhà .
Công bằng mà , bà nội khắt khe với ai chứ riêng với Tống Diễm và Nguyễn Miên thì cả tuyệt vời.
Chỉ vì cản đường mà hai con họ trừ khử bà theo đúng nghĩa đen, hành vi khiến rét mà run.
Chị hỏi : "Chị chuẩn về nhà một chuyến để chính mắt thấy bọn họ về phía diệt vong. Em cùng ?"
"Có ạ, cùng ."
Chúng về gia đình m.á.u lạnh, Đoàn Duy yên tâm nên cũng theo.
20.
Vừa nhà, đập mắt chúng là cảnh Tống Diễm và Nguyễn Miên đang bò rạp t.h.i t.h.ể của bà nội bù lu bù loa thở , chiều tiếc thương đến mức sống nổi.
To gan thật nhỉ, sợ nửa đêm bà nội về đòi mạng.
Bà mất thì bố là đau khổ nhất. Ông già khọm hẳn , mắt đỏ hoe, râu ria lởm chởm nhưng vẫn gượng chống an ủi Tống Diễm và Nguyễn Miên:
"Thôi, đừng nữa. Mẹ trời linh thiêng chắc cũng mong con cháu đau buồn thế ."
"Huhuhu" Tống Diễm và Nguyễn Miên cùng nhào lòng bố . "Bà đột ngột quá, em còn kịp gặp bà cuối."
Kỹ thuật diễn xuất chúng thật đấy.
Người lẽ sẽ tưởng hai con kính yêu bà nội ghê lắm, chứ ai ngờ đây chính là hung thủ nào.
Còn , bà phẫn nộ cam lòng nhưng chỉ trơ mắt cảnh .
Không còn bà nội kiềm chế, bố thỏa chí chạy theo tình nhân, đến cùng vẫn níu quả dưa héo .
Thằng em ngờ nghệch hiếu với gái nhà thế mà bênh chị họ yêu dấu của nó. Nó chỉ cắm cúi chơi game để trút nỗi bực dọc.
Cái nhà quả thực là mục ruỗng cả .
Em trai là đầu tiên thấy và chị, nó bình tĩnh hỏi: "Hai bà về gì, xem trò của và ư? Cút , nơi chào đón hai bà!"
Mẹ thấy hai chị em thì mắt sáng lên. Đầu tiên bà lườm thằng con một cái: "Ai dạy con ăn với các chị thế đấy, vớ va vớ vẩn."
Sau đó bà nịnh nọt : "Hai con về là để chống lưng cho đúng ? Ôi con gái yêu của , đúng là uổng công thường ngày thương các con mà."
Mẹ lúc tỉnh táo trò, đến lúc cần hai chị em là đổi giọng gọi ‘con gái yêu’ ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chuyen-gia-tham-dinh-tra-xanh/14.html.]
mà suýt phì .
Da mặt dày thật đấy, khi bà mang gương Nguyễn Miên giáo huấn chúng là may chứ thương yêu miếng nào.
Chị thản nhiên : "Không, chúng đến tính sổ với Tống Diễm và Nguyễn Miên."
Mẹ vui mừng mặt: "Thì là bênh vực còn gì nữa? Con bé thật là, khẩu xà tâm phật thôi."
Tống Diễm và Nguyễn Miên quen thói giả vờ đáng thương.
Tống Diễm ôm bụng dựa lòng bố : "Bố nó , liệu con gái của hại con chúng , em sợ quá."
Bà trưng vẻ mặt sợ hãi nhưng khóe miệng cong lên, thoáng tiết lộ nụ đắc ý.
Nguyễn Miên cũng thêm dầu lửa: "Bố, giờ đang mang thai, thể chịu xíu sợ hãi nào ."
Nghe , Nguyễn Miên thèm giả bộ nữa kìa, sửa miệng gọi ‘bố’ luôn .
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Bố thế thì giận lắm, nhưng rén Đoàn Duy đang cạnh nên chỉ đành dứ dứ nắm đ.ấ.m cảnh cáo: "Hai đứa súc sinh chúng mày thử động Tống Diễm xem?"
Chị giễu cợt: "Ông quả là con trai quý hóa của bà nội."
Nhắc đến bà nội, vẻ mặt của Tống Diễm và Nguyễn Miên ít nhiều chút khó coi. Tuy nhiên bố phát hiện , ông : "Nếu chúng mày đến để khuyên tao về với mày thì dẹp sớm . Đời tao chỉ yêu Tống Diễm. Nói thật cho chúng mày , Tống Diễm là mối tình đầu của tao. Năm đó nếu tao du học thì chúng tao cũng sẽ chia tay. Giờ cô đang mang trong giọt m.á.u của tao, tao nhất định phụ trách tới cùng."
Mẹ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bà lao về phía bố: "Á , ho nhỉ! Nguyễn Mạc, còn tưởng là hai mèo mả gà đồng bao lâu. Hóa đôi chó c.h.ế.t các léng phéng từ sớm. Sao các vô liêm sỉ thế hả?"
Bố cào cấu cắn xé cả mặt lẫn tay.
"Bà phát điên cái gì đấy?"
Ông đạp văng . Mẹ đau đớn ôm n.g.ự.c kêu rên.
Thằng em thấy thế nổi cơn giận dữ: "Ai cho ông đánh ?" xông đánh đ.ấ.m túi bụi.
Ông già hơn năm mươi đánh thanh niên trẻ tuổi, chẳng mấy mà bố Nguyễn Thành vật ngã đất.
Tống Diễm và Nguyễn Miên dám tới gần, sợ dính đòn oan, chỉ dám chõ miệng khuyên: "Đừng đánh nữa, A Thành. Đấy là bố em đấy, đừng đánh nữa."
Mắt Nguyễn Thành hằn tơ m.á.u đỏ: "Bố cũng đánh, trong lòng và thì cũng đừng trách thằng nhận bố."
Tống Diễm và Nguyễn Miên sang xin giúp đỡ: "Mau can , em trai mày sắp đánh c.h.ế.t bố mày kìa."
Chị dửng dưng : "Sao các mà can?"
Bọn họ nghẹn lời.
Cuối cùng vẫn là can, bà sợ đánh thêm thì tình bố con cũng tan vỡ luôn bố sẽ đẩy về phía con nhà , thật sự quan tâm bà và em trai nữa.
Bà chắn giữa con và chồng.
Tống Diễm, Nguyễn Miên giờ mới dám lên , cẩn thận lau vết m.á.u mặt bố : "A Mạc, ?"
Bố phun một búng máu: "Anh ."
Ông lườm hai chị em : "Tại lũ vịt giời xui xẻo chúng mày cả, nếu chúng mày đến thì tang lễ đang diễn suôn sẻ . Chúng mày đến một cái là xáo trộn thứ."
và chị chẳng lạ gì, thậm chí quá quen mấy lời .
Mỗi khi nhà chuyện, chỉ cần chúng đấy thì y rằng nhận đủ loại tội giáng xuống đầu.
Trước chúng còn nhỏ thể phản kháng nên chỉ đành im lặng gánh tội.