Chương Nhân Báo Thù - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-18 11:45:44
Lượt xem: 1,511
Dân làng săn một con hổ cái, còn quẳng luôn hai con hổ con của nó nồi nước sôi.
Ông ngoại lao tới ngăn mà , ông hét:
“Đó là hổ, đó là Chương nhân!”
“Nó sẽ hóa thành để báo thù đấy!”
Đêm hôm đó, tiếng gào thét vang dậy khắp sơn thôn.
Gã đồ tể nấu thành súp thịt , còn những kẻ c.h.ế.t thì hóa thành oan hồn lẩn quẩn trong làng.
Tiếng gõ cửa, tiếng bước chân, tiếng thét t.h.ả.m thiết…
Chỉ một đêm, làng Lạc Hổ hóa thành địa ngục trần gian.
Mà , phát hiện một bí mật còn đáng sợ hơn.
Ông ngoại ... cũng là .
1
Năm đó lên tám tuổi, sống cùng ngoại giữa vùng núi sâu.
Ngôi làng của chúng tên là làng Lạc Hổ, tên là , từ xưa nơi hổ nhiều vô kể.
Năm , một thương nhân họ Cao ở ngoài núi, chẳng hiểu lời ông lang băm dở nào, rằng dùng xương hổ thuốc.
Có thưởng hậu thì tất kẻ liều mạng, đàn ông trong làng Lạc Hổ kéo núi săn hổ.
Ông ngoại sống c.h.ế.t cản, trong núi “thứ dơ bẩn”, nhưng chẳng ai thèm .
Trưởng làng còn dẫn đến mắng chửi, đẩy ông ngã nhào xuống mương suýt c.h.ế.t đuối.
Ông ngoại bò khỏi nước, run bần bật, chỉ tay về phía bọn họ, giọng lạc :
“Rồi các sẽ hối hận! Sẽ hối hận cho mà xem!”
Chưa tới mấy ngày, bọn họ trở về.
Khiêng theo xác một con hổ lớn, bắt thêm hai con hổ con đang kêu gào t.h.ả.m thiết.
Dân làng kéo tới xem náo nhiệt.
cũng chen đám đông, thấy ai nấy đều mặt mày phấn khích, chỉ chờ chia thịt.
Chỉ ông ngoại là mặt mũi tái mét, môi trắng bệch.
Ông chen lên , giọng run rẩy:
“Thứ các g.i.ế.c là hổ, mà là chương nhân!”
“Chương nhân hóa hổ, sẽ trở báo thù, g.i.ế.c sạch cả làng đó!”
2
Chương nhân là gì?
Cái quái gì chứ?
Dân làng , ai nấy đều nghĩ ông ngoại lẩm cẩm .
thì .
Ông ngoại từng kể cho một câu chuyện: Ngày xưa, trong dãy núi từng chương nhân sinh sống. Họ là hậu duệ của Lẫm Quân, thể hóa thành hổ, lao vun vút giữa rừng như cơn gió. Bề ngoài giống hổ, nhưng thật là .
Sau đó, quan bắt hổ để dâng lên quý nhân.
Để lấy lòng, họ nhắm chương nhân!
Họ ép chương nhân lộ nguyên hình, săn g.i.ế.c họ như dã thú, lột da, róc xương, moi tim, còn tàn độc hơn g.i.ế.c hổ thật!
Thủ lĩnh của chương nhân nổi điên, dẫn tộc nhân còn sót c.h.é.m g.i.ế.c quan phủ và hàng trăm ngôi làng quanh đó chỉ trong một đêm, m.á.u chảy thành sông!
Từ đó, chương nhân tuyệt giao với loài , lẩn sâu núi rừng u tịch.
Câu chuyện thật giả, .
mùa đông năm ngoái, tuyết phong kín núi.
và ông ngoại sưởi bên bếp lửa.
Có hai ghé nhà, một nam, một nữ, đều mặc áo da thú.
Người đàn ông râu ria xồm xoàm, còn phụ nữ thì to lớn, bụng phình như mang thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuong-nhan-bao-thu/chuong-1.html.]
Ông ngoại vốn hiền lành, liền mời họ nhà, rót nước nóng, lấy thịt khô và lương khô đãi.
Sau khi họ , ông ngoại nhỏ với :
“Họ là chương nhân đấy. Núi tuyết vây kín, còn thức ăn... Xem như ông cháu kết chút thiện duyên với họ .”
3
Việc nhớ rõ.
Bởi vì trán phụ nữ , một vết sẹo dễ nhận thấy.
Con hổ cái dân làng đ.á.n.h c.h.ế.t đầu cũng một vết thương tương tự.
lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ con hổ chính là phụ nữ đó?
Dân làng phấn khích lắm!
Họ dựng ngay một cái nồi sắt lớn ở đầu làng, đun nước, lột da, lấy thịt, chặt xương, tất bật quanh lò lửa.
Ông ngoại cản cũng , còn xô ngã xuống đất.
đỡ ông ngoại dậy, sang cái lồng bên nồi, hai con hổ con đang kêu gào trong .
như cảm nhận sự uất ức của chúng.
Chúng đang gọi: “Mẹ ơi!”
Ông ngoại chen đám đông, hỏi trưởng làng: “Con hổ , các bắt ở ?”
Trưởng làng đang hả hê, thấy ông ngoại như chợt nhớ điều gì, trả lời mà hỏi :
“Ông tới đúng lúc đấy, hỏi ông một chuyện! Ông ở bên khe Ứng Trĩ, giờ nhà nào sinh sống ?”
Sắc mặt ông ngoại bỗng đổi.
Ông ngoại run rẩy xuống đất, lắc lư ngừng.
Dân làng để ý đến ông ngoại, qua ồn ào:
“Chắc là ở nơi khác dựng nhà thôi, chỗ đó kỳ quái lắm, bản địa ai dám đến ở?”
“Con hổ chắc ăn thịt ngoài, tiện thể lấy luôn chỗ đó ổ.”
“Nói thật, may cho chúng , con hổ mới sinh, yếu, thì dễ bắt thế!”
Nghe họ , nét mặt ngoại càng thêm u ám.
Hai con hổ con đ.â.m đầu lồng sắt ngừng, ông ngoại mới chịu bò dậy, cầu xin trưởng làng:
“Thôi g.i.ế.c , thả mấy đứa con chứ, hổ con cũng chẳng tác dụng gì!”
Trưởng làng trợn mắt, chỉ thẳng mũi ngoại mắng: “Ăn vớ vẩn! Hổ con dễ kiếm lắm hả? Thả? Thả thì ai trả tiền cho chúng hả? Cút! Cút ngay!”
Dân làng đều c.h.ử.i ông ngoại là đầu óc vấn đề.
Gã đồ tể Trương Hữu Phú cầm con d.a.o lọc xương, đẩy ông ngoại sang một bên:
“Lùi chỗ khác cho đỡ vướng! Lát nữa chia thì ông cũng một bát canh.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ông ngoại lóc: “Các ngay mặt hổ con, lột da, tróc gân chúng như , sợ chịu báo ứng ?”
Dân làng ồ, còn đá cái lồng sắt một cú: “Báo ứng gì chứ? Làng đông thế, đến một thì g.i.ế.c một, đến hai thì g.i.ế.c cả đôi! Sợ cái quái gì báo ứng!”
Trưởng làng hai con hổ con, mắt lấp lánh: “Hai con đưa khỏi núi bán giá lắm! Lần chắc giàu to !”
Hổ con cố gắng đập lồng để thoát .
Một con nhỏ hơn, đầu kẹt ở khe lồng, trông như sắp nghẹt thở.
hoảng quá, chạy tới đẩy đầu hổ con trượt trở trong.
Ông ngoại bỗng kéo : “Đừng động chúng! Dính mùi chương nhân, sẽ mang họa !”
Lại một trận mỉa mai từ dân làng.
4
Ông ngoại kéo một bên.
Ở cổng làng, trưởng làng bày một cái bàn dài, nấu một nồi thịt hổ to, mùi thơm bay xa, cả làng kéo tới đông như trẩy hội.
Trưởng làng rạng rỡ công bố: “Hôm nay cả làng mở tiệc! Ăn thịt hổ, bổ sinh lực! Từ nay làng đông , phú quý kéo tới!”