Chồng Tôi Là Sói Đội Lốt Thỏ - Chương 8: Phần 8
Cập nhật lúc: 2025-01-23 08:48:01
Lượt xem: 139
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không chút do dự, tôi nói dối trắng trợn: “Em không lái xe!”
Tôi biết mình đang cố tình nói dối, không giống Lục Bác Nhã, người cao thượng.
“Ồ.” Lục Bác Nhã cất vé xe, chậm rãi nói: “Anh cũng không lái xe.”
“…” Giờ tôi có nói là mình lái xe nhưng vừa quên mất thì còn kịp không?!
“Chiều nay anh còn tiết, phải về trường. Chỗ này cũng gần trường, mình đi bộ cùng nhau nhé?” Anh hỏi.
Tôi gật đầu lia lịa, mắt sáng rực.
Ra đến cửa trung tâm thương mại, trời lại đổ mưa phùn.
Tôi và Lục Bác Nhã đều tay không.
Tôi quay phắt lại, nhìn về phía giá để ô không xa.
Một, hai, ba, bốn, năm… vậy mà có đến năm cây ô công cộng! Sao không phải một cây?
Tức là, ý tôi là, bây giờ người ta đều tự giác thế này sao? Trời mưa tự mang ô, bảo là tối giản mà!
Lục Bác Nhã cũng thấy. Anh không phản ứng gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi.
“Chu Kiệt, mọi người vẫn đang ăn à? … Ngoài trời mưa rồi… Ở lối ra tầng một chỉ còn năm cái ô, bốn người mỗi người lấy một cái, xuống đây lấy đi.”
Anh đúng là người vừa đẹp vừa tốt bụng, một giáo sư quan tâm sinh viên.
Lục Bác Nhã cất điện thoại, mỉm cười với tôi: “Mấy đứa trẻ chỉ mải chơi, trời mưa cũng quên mang ô. Để lại bốn cái cho chúng, chúng ta dùng chung một cái, em có phiền không?”
“Không phiền.” Tôi thuận nước đẩy thuyền. “Dù sao mưa cũng nhỏ, che tạm là được rồi.”
Cái ô của trung tâm thương mại cung cấp cũng chỉ to bằng đó.
Che một người thì miễn cưỡng, che hai người thì chật vật.
So với Lục Bác Nhã người đẹp hơn hoa, tôi chỉ là người thô kệch, chẳng sợ mưa gió.
Trên phố đi bộ, tôi lặng lẽ đi dịch ra ngoài một chút, muốn nhường chỗ cho Lục Bác Nhã.
Nhưng Lục Bác Nhã lại tiến sát lại gần, nghiêng về phía tôi.
Tôi vẫn lặng lẽ lùi ra ngoài.
Anh vẫn thản nhiên đi theo.
Tôi lùi, anh theo.
Tôi lại lùi, anh lại theo.
Tôi tiếp tục lùi, anh…
“Cẩn thận!”
Eo tôi bất ngờ bị ôm lấy, cả người bị một lực mạnh kéo lại.
Tôi chưa kịp phản ứng, một chiếc xe máy điện đã vút qua.
Tôi hoàn toàn được che chắn dưới tán ô, trong vòng tay anh.
Trên người Lục Bác Nhã có mùi hương ngọc lan thoang thoảng, thanh khiết như cây ngọc lan đang độ e ấp, hương thơm quyến rũ lòng người.
Tôi ngẩn ngơ nhìn vào mắt anh.
Đằng sau cặp kính gọng vàng toát lên vẻ tri thức, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm như dòng xoáy, chỉ nhìn thôi cũng như bị cuốn vào, chìm đắm, mê say.
Tim đập trong lồng ngực, cũng gõ lên màng nhĩ.
Thình thịch, thình thịch, không ngừng.
Môi tôi khẽ run. Anh cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng lên, ánh mắt trong sáng, ấm áp như ánh mặt trời.
“Không sao chứ?” Anh hỏi.
Tôi chưa kịp phản ứng, thậm chí không kịp nắm bắt vẻ u tối thoáng qua trong mắt anh, chỉ cảm thấy vừa rồi, mình như bị một con mãnh thú ẩn nấp trong bóng tối, nguy hiểm tột cùng, nhìn chằm chằm.
Nhưng ngay sau đó, mãnh thú rút lui, tiên nhân giáng trần.
Sự thay đổi trong ánh mắt chỉ diễn ra trong tích tắc. Thấy tôi không nói gì, Lục Bác Nhã nhẹ nhàng buông tôi ra.
Tôi vô thức nắm lấy vạt áo anh, lại dựa sát vào.
Tôi muốn nhìn rõ, đôi mắt đẹp đến nao lòng này, rốt cuộc là chất chứa bóng tối hay tràn ngập ánh sáng.
Hành động của tôi hoàn toàn là do một phút bốc đồng. Dù ôn nhu như anh, trong mắt cũng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chong-toi-la-soi-doi-lot-tho/chuong-8-phan-8.html.]
So với vừa rồi, khoảng cách giờ gần hơn, gần đến mức nghe rõ hơi thở của nhau, gần đến mức hơi thở quyện vào nhau.
Tiếng còi xe chói tai đột ngột vang lên.
Tôi bừng tỉnh, vội vàng buông tay.
“Xin lỗi… xin lỗi…” Tôi lắp bắp nói liên tục. Nhìn Lục Bác Nhã, tim đập càng nhanh, mặt càng nóng.
“Không sao” Lục Bác Nhã khẽ cười. “Em vẫn nên đứng gần tôi một chút thì hơn, dầm mưa dễ cảm lạnh.”
“Em không dám đứng gần quá…” Tôi theo thói quen sờ tai, ngượng ngùng nói “Em sợ đứng gần anh quá, sẽ nói năng lung tung.”
“Vì sao?” Anh hỏi.
“Căng thẳng chứ sao!” Tôi cúi đầu nhìn vũng nước nhỏ dưới đất, cười gượng gạo. “Lần đầu đứng gần chồng sắp cưới như vậy, em sắp nói lắp rồi.”
Lục Bác Nhã không nói gì.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh hơi cúi đầu, nhất thời không nhìn rõ sắc mặt.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Không sao” Lục Bác Nhã mỉm cười, ngước mắt nhìn tôi, phong thái tao nhã, “Chỉ là không ngờ em lại coi tôi là đối tượng kết hôn.”
“Chẳng phải sao?” Tôi hơi hoang mang, hỏi ngược lại anh “Mục đích xem mắt không phải là để kết hôn à?”
“Ừ” Lục Bác Nhã vẫn giữ nụ cười, chậm rãi nói, “nhưng tôi sẽ không kết hôn chỉ vì xem mắt.”
À, vậy thì…
“Tôi… tôi và anh…” Tôi đưa ngón tay chỉ qua chỉ lại giữa hai người “chúng ta là gì của nhau?”
Chơi đùa trẻ con hay là kiểu hẹn hò đang thịnh hành… cái gì đó…
“Từ tiểu thư, tôi nghĩ mình nên thẳng thắn với em một chút, dù sao em cũng đã thẳng thắn như vậy rồi.” Lục Bác Nhã nhìn tôi, ánh mắt long lanh “Xem mắt chỉ là một phương tiện, tôi sẽ không kết hôn chỉ vì xem mắt. Tôi kết hôn chỉ vì một lý do duy nhất.”
“…” Môn đăng hộ đối? Trai tài gái sắc? Cường cường liên hợp?
Dù là gì thì cũng chẳng liên quan đến tôi.
Rõ ràng lúc trước còn hào hứng muốn thử xem sao, không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy.
Câu “Em cũng không tệ” của Lục Bác Nhã, câu “có hảo cảm với em” đều chỉ là lời khách sáo, sao tôi lại… lại tin là thật chứ.
Vũng nước nhỏ phản chiếu khuôn mặt đang cười gượng gạo của tôi.
“Từ tiểu thư” giọng Lục Bác Nhã dịu dàng pha chút ý cười “tôi kết hôn chỉ vì tình yêu, không vì bất cứ điều gì khác.”
Những hạt mưa tí tách rơi trên tán ô, nhẹ nhàng mà dày đặc.
Trời mưa nhỏ vào mùa hè thường không có sấm sét.
Nhưng sao tôi… sao tôi lại cảm thấy đầu óc mình ong ong như sấm nổ.
Sấm chớp, giáng thẳng xuống.
Ngũ lôi oanh đỉnh, chắc cũng chỉ như thế này.
Ý thức và sự bình tĩnh của tôi bị sét đánh cho tan biến, chỉ còn cái miệng là chưa bỏ nhà ra đi.
Cái miệng này, nó có suy nghĩ riêng của mình.
Nó ngây ngốc hỏi: “Xem mắt không được… chỉ có thể yêu nhau… vậy tôi còn cơ hội không… đời này tôi không thể kết hôn với anh… không thể kết hôn thì tôi còn vui vẻ gì nữa… còn thử gì nữa… còn gì để thử nữa…”
“Từ tiểu thư, hình như em chưa hiểu ý tôi”
“Tôi không còn cơ hội nữa… người như tôi… sao anh có thể yêu tôi… xem mắt thì sao chứ… tại sao nhất định phải yêu nhau… yêu đơn phương được không… yêu gấp đôi có được không…”
Cùng lúc lảm nhảm, gáy tôi đau nhói từng cơn.
Tôi ôm đầu, vừa chịu đựng cơn đau vừa cảm thấy tủi thân.
“Từ Lị.”
Trong cơn choáng váng, tôi nghe thấy Lục Bác Nhã gọi tên mình, rồi bàn tay đang ôm đầu bị kéo ra.
Tôi ngơ ngác nhìn Lục Bác Nhã, khuôn mặt anh dần dần từ rõ ràng trở nên mờ ảo, thế giới trước mắt cũng bắt đầu quay cuồng.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
“Từ Lị!”
Câu nói cuối cùng trước khi ngất đi, tôi nghe rõ ràng, đúng là anh gọi tên tôi.
Lục Bác Nhã là người trưởng thành, nhưng sao tôi lại nghe thấy giọng nói của một thiếu niên đang gọi mình.
Rốt cuộc là ai, đã gọi tên tôi, ở nơi sâu thẳm nhất trong ký ức, gọi mãi, gọi mãi.