Chồng Tôi Không Phải Là Trai Ngoan - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-04-19 11:03:27
Lượt xem: 979
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giờ thì sao?
Người đâu mà càng ngày càng không còn chút nào đứng đắng và nho nhã khi xưa nữa.
Giữa một đống ảnh bụng, còn kẹp thêm hai tấm cơ ngực.
Tôi liếc qua đại khái… hình như có họa tiết gì đó?
Zoom kỹ lại mới thấy là một hình xăm con bướm.
Bên cạnh còn có ba chữ cái:
【C.A.M】
Chính là chữ viết tắt tên tôi.
【Thích không?】
【Anh đóng dấu em lên anh rồi đó.】
Lúc này tay cầm điện thoại bắt đầu nóng lên, và… mặt tôi cũng vậy.
Không được.
Cái avatar sen trắng kia… càng nhìn càng thấy giả tạo, bên trong con người kia thì đúng kiểu thâm niên gợi đòn.
Chứ cứ như này á, thà gửi mấy sticker chữ to kiểu người già còn đỡ sốc hơn.
Vào ngày kỷ niệm một năm kết hôn, Quý Minh Xuyên nhuộm tóc.
Lúc đến đón tôi dưới công ty, màu tóc của anh… giống hệt màu bó hoa hồng phấn trên tay.
Da vốn đã trắng, giờ tóc lại nổi bật, trông rực rỡ đến mức hút hết cả ánh mắt tôi vào.
Tôi lại không kiềm được mà phát cuồng trong lòng.
Anh đúng là rất biết cách duy trì sức hấp dẫn với tôi, luôn thích tung ra những cú bất ngờ nho nhỏ vào đúng lúc.
Sáng hôm sau, tôi bị một đám người kéo lại buôn chuyện:
“Ơ… cậu ly hôn rồi kiếm luôn một anh mới rồi hả?”
“Sao thế? Người chồng cũ kia trông cũng được mà?”
“Cơ mà cái anh mới này nhìn trẻ hơn hẳn luôn nha.”
Tôi cười gượng, mở album ảnh ra giải thích từng người một:
“Không phải đâu, vẫn là chồng mình á… ảnh chỉ đổi style thôi.”
Thật ra, Quý Minh Xuyên bây giờ… mới đúng là Quý Minh Xuyên thật.
Trước khi gặp tôi, anh là kiểu tóc hồng rực, tai đeo khuyên, tay cầm đàn nhìn đúng chuẩn dân chơi lang thang.
Chính vì vậy mà một số khách hàng công ty anh, chỉ vì vẻ ngoài quá “nổi bật”, đã từ chối hợp tác và chọn đối thủ khác.
Nhưng anh thì… vẫn luôn sống đúng chất mình, chất lừ như một “non-mainstream” chính hiệu.
[non-mainstream là kiểu phong cách tựa như undergroud nha]
Mãi đến lúc theo đuổi tôi, anh mới nhuộm lại tóc đen, còn tống hết đống quần áo lòe loẹt xuống hầm.
Thậm chí còn… tự học đàn piano.
Giờ tôi mới phát hiện, trong mấy thư mục lưu trữ của anh trên máy tính có một folder tên là:
【Làm sao để trở nên có cảm giác "người chồng mẫu mực"】
Video đầu tiên bên trong là:
“Người chồng mẫu mực – Bước đầu tiên: luyện cơ ngực.”
Quý Minh Xuyên còn follow một loạt kênh dạy nấu ăn.
Việc nấu nướng cũng là tự học sau này.
Nếu như trước đây Quý Minh Xuyên làm nũng còn biết dè chừng, thì giờ anh ấy đã chuyển sang chế độ làm nũng ngang tàn, không biết xấu hổ là gì luôn rồi.
Lần đó đi du lịch, máy lạnh trong khách sạn bị hỏng.
Tôi nóng đến không chịu nổi, dứt khoát ôm gối ra nằm tạm trên tấm nệm tatami bên cạnh.
Nửa đêm, Quý Minh Xuyên tỉnh dậy, không thấy tôi đâu.
Tìm thấy tôi rồi thì sao?
Chui ngay vào nằm cạnh, ép sát tôi luôn.
Nhưng lần này tôi thật sự nóng lắm rồi.
“Tránh ra đi, nóng c.h.ế.t mất!”
“Không tránh.”
Tôi đẩy vai anh ra, anh lại phản đòn, nắm lấy cổ tay tôi siết chặt hơn nữa.
“Anh có nhân tính không vậy? Cứ tiếp tục như này là tôi gọi lò mổ đấy.”
Tôi lặp lại đúng câu anh từng chửi tôi lúc trước.
“Dạ vâng, chủ nhân, gọi đi ạ. Gọi xong chưa… em có thể nằm sát chị được chưa?”
…
Cái bản mặt trơ tráo này là sao?!
Tôi nghẹn họng, không nói nổi gì nữa, chỉ có thể trợn mắt than trời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chong-toi-khong-phai-la-trai-ngoan/chuong-7.html.]
“Quý Minh Xuyên, anh càng ngày càng không biết xấu hổ rồi đó!”
Tháng Tư là thời điểm lý tưởng nhất để đi du lịch.
Trước hàng cây anh đào nở rộ, du khách đổ về ngắm cảnh đông như hội.
Một nam sinh đại học đeo máy ảnh, mang balo cứ liên tục nhìn về phía tôi.
Cuối cùng, cậu ta rụt rè bước lại gần:
“Chào chị… chị ơi, em… có thể chụp cho chị một tấm hình được không ạ?”
Tôi hơi cảnh giác, hỏi:
“Có tính phí không đấy?”
“Không, không ạ! Miễn phí mà chị! Tại chị xinh quá, em muốn mời chị làm mẫu. Chụp xong em gửi cho chị luôn.”
Cậu ta đỏ mặt, luống cuống giải thích.
Không tính phí? Vậy thì chụp thoải mái thôi.
Quý Minh Xuyên vừa quay lại sau khi mua nước, tôi thì vừa chụp xong, đang cúi đầu xem ảnh trong máy.
“Vợ ơi, khát rồi đúng không~”
Anh cười toe toét, đưa cho tôi một chai Coca không đường.
Sau đó, ánh mắt có hơi… lạ lạ khi nhìn nam sinh đứng bên cạnh:
“Cậu là…?”
“À, bạn này mê nhiếp ảnh, thấy cảnh đẹp nên chụp giúp em mấy tấm. Miễn phí luôn đó~”
Cậu sinh viên vẫn đỏ mặt gật đầu, trong thời tiết 20 độ mà mồ hôi túa ra như tắm.
“Wow, cậu chụp vợ tôi đẹp ghê luôn. Thế… chụp thêm cho tụi tôi một tấm nữa nha?”
Quý Minh Xuyên vừa nói vừa chỉ vào hàng cây anh đào phía sau, giọng điệu vẫn tươi cười.
“Dạ được, không thành vấn đề…”
Nhưng sao tôi cứ thấy anh hơi lạnh lùng kỳ lạ ấy nhỉ?
Khi cậu bạn trẻ vừa định đưa điện thoại ra xin WeChat của tôi để gửi thêm ảnh thì…
Quý Minh Xuyên lập tức chắn ngang.
“Điện thoại vợ tôi hết pin rồi, cậu gửi ảnh qua cho tôi đi.”
Ảnh gửi sang đúng thật là chuyên nghiệp, nét căng khỏi chê.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi áy náy:
“Chúng ta có hơi vô duyên không? Người ta không lấy tiền mà còn chụp ảnh giúp nữa…”
“Miễn phí cái đầu tên đó. Trước lúc vào cổng công viên, anh đã thấy trên cổ thằng đó treo bảng ‘chụp ảnh tính phí’ rõ rành rành.”
“Muốn cướp vợ người khác thì cũng phải nhìn lại cái mặt mình trước chứ.”
Quý Minh Xuyên vừa lẩm bẩm, vừa làm mặt xấu.
Tôi thúc mạnh cùi chỏ vào người anh:
“Anh nói chuyện có thể… lịch sự chút không?”
Quý Minh Xuyên ôm ngực, rên rỉ hít khí:
“Được được… chị yêu ơi~”
Cái người đàn ông vừa bước sang tuổi 29 này, càng sống càng lùi về tuổi dậy thì.
“Lớn hơn em ba tuổi mà dám gọi em là ‘chị’ à?”
“Chị yêu à~ chị muốn em gọi kiểu gì cũng được, nhưng em chỉ gọi một mình chị nghe thôi.”
“Còn nếu chị muốn gọi em là em trai, thì em cũng là người duy nhất chị được gọi như vậy thôi đó.”
“Hứ, Sến súa! Già đầu rồi mà còn ghen bóng ghen gió!”
Tôi giả vờ nghiêm mặt, nhưng trong lòng thì… vui c.h.ế.t đi được.
“Không ghen thì sao gọi là yêu. Ai bảo em không xuất hiện trong cuộc đời anh sớm hơn chút? Nếu hồi đại học mà anh gặp được em, giờ tụi mình đã là ‘vợ chồng già’ rồi.”
Quý Minh Xuyên lắm mồm quá trời rồi.
Tôi không muốn đáp lại nữa, quay sang nhìn mưa hoa anh đào bay ngoài cửa xe.
Đường thì đang kẹt cứng.
“Sao lại không nói gì nữa vậy~”
“Anh buồn đó, dỗ anh đi.”
“Dỗ nhanh lên.”
Quý Minh Xuyên tranh thủ lúc xe đang dừng, chui cái đầu tóc hồng của mình vào lòng tôi.
Y như một con golden retriever khổng lồ vậy. [Tên một giống chó nha~]
“Dỗ cái đầu anh á! Tránh ra!”
“Không!”
Trời ơi cứu tôi với, cái cục nịnh bợ siêu dính người này!
– HẾT –