Những video về con trai và cháu trai thể hiện quan niệm đạo đức suy đồi, coi thường luân lý, chà đạp tình thân, đã châm ngòi cho cơn thịnh nộ.
Họ đã phá vỡ mọi ranh giới đạo đức, xúc phạm luân thường đạo lý.
Tôi nghĩ, với Cố Nghiêu và Hứa Hân Hạ, chuyện này là một cú sốc ngoài dự đoán.
Họ nghĩ tôi chỉ nghe lén được vài câu nói, không có bằng chứng, nên tha hồ cười nhạo tôi, nhấn tôi xuống địa ngục.
Không ngờ, tôi chỉ đang chờ khoảnh khắc “thiên lôi giáng xuống” để phản đòn.
Tôi để mạng xã hội nóng lên vì hiểu lầm tôi, để mọi người chỉ trích tôi, để sự phẫn nộ dâng cao – rồi tung bằng chứng ra khi tất cả đang ở cao trào.
Chính lúc ấy, việc sụp đổ hình tượng mới khiến họ tức giận vì bị lừa dối, mới thật sự giáng đòn mạnh nhất vào lũ đạo đức giả đó, khiến họ rơi xuống địa ngục.
Cố Nghiêu đã bị đình chỉ công tác, chờ điều tra.
Cố Trạch Hòa (con trai) cũng không thể tiếp tục làm việc ở đơn vị sự nghiệp công lập, vì không ai có thể chấp nhận một người con bất hiếu như thế.
Cả ba người – Cố Nghiêu, Cố Trạch Hòa, Hứa Hân Hạ – giờ chỉ dám chui rúc trong góc tối, không dám lộ diện.
Họ gọi điện, nhắn tin cho tôi không ngừng, nhưng tôi chẳng hề hồi đáp.
Tin nhắn ngập tràn sự van xin:
"Mẹ, con là con ruột của mẹ mà, mẹ không thể để mọi người đối xử với con như vậy được!" – Cố Trạch Hòa
"Bà nội ơi, con sai rồi, hu hu…" – Cố Tử Lâm
Hừ…
Trần Mộc Cầm đưa tôi đến Sở Giáo dục. Tôi muốn đòi lại công bằng cho bản thân mình của ba mươi năm trước.
Vì sức ép từ dư luận, trường S Đại đã mở cuộc điều tra về vụ hoán đổi giấy báo trúng tuyển năm xưa.
Chẳng mấy chốc, kết quả đã có.
Tôi cầm tờ giấy chứng minh, một lần nữa đối diện với ống kính.
Trong hồ sơ lưu trữ cũ, điểm số của tôi năm đó được công bố, có dấu đóng xác nhận đậu tuyển – dấu mộc thời ấy vẫn còn hằn rõ.
Tôi biết, lần này, báo ứng thật sự đã đến với Cố Nghiêu và Hứa Hân Hạ.
Họ sẽ phải trả giá cho những gì đã làm.
Trần Mộc Cầm dịu dàng hỏi tôi: “Cuối cùng, cô còn điều gì muốn nói không?”
Tôi – tóc bạc, gương mặt nhăn nheo, dáng vẻ mỏi mệt – mỉm cười nhẹ nhàng:
“Cảm ơn mọi người.”
Tôi rời khỏi ống kính.
—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-da-lay-cap-tuong-lai-cua-toi-trao-cho-nhan-tinh/11-het.html.]
Trần Mộc Cầm tiếp tục nói trước máy quay:
“Sự phát triển của xã hội giúp phụ nữ hiểu rõ hơn về quyền lợi mà chúng ta xứng đáng có.”
“Phụ nữ hiện đại không còn bị ràng buộc trong vai trò nội trợ. Chúng ta có thể tỏa sáng ở mọi lĩnh vực, chứng minh mình xứng đáng với một tương lai rực rỡ.”
“Nhưng phụ nữ không nhất thiết phải gói gọn trong ba chữ ‘nữ cường nhân’. Chúng ta có thể dịu dàng, thích nấu ăn, theo đuổi sự nghiệp, đi khắp thế giới, sống bình thường, đảm nhận nhiều vai trò khác nhau.”
“Chúng ta ủng hộ phụ nữ bước ra khỏi gia đình, nhưng cũng cần tôn trọng và công nhận giá trị của họ khi ở trong gia đình.”
“Điều chúng ta nên làm không phải là châm biếm, mà là khuyến khích chia sẻ việc nhà giữa nam nữ, để phụ nữ được tự do lựa chọn.”
“Mỗi người phụ nữ đều xứng đáng làm nữ chính trong cuộc đời mình – dù là tỏa sáng nơi công sở hay bình dị trong cuộc sống.”
“Mong rằng tương lai, chúng ta không còn phải nhấn mạnh khái niệm ‘phụ nữ độc lập’ – giống như chưa từng có cụm từ ‘đàn ông độc lập’.”
“Một tương lai tốt đẹp, là do tất cả chúng ta cùng nhau tạo nên.”
Tôi và Cố Nghiêu chính thức ly hôn. Tôi được phân chia phần lớn tài sản.
Chiếc vòng ngọc mẹ tôi để lại, tôi cũng đã chuộc lại.
Họ – từng người – đều nhận lấy kết cục xứng đáng.
Tôi ngồi một mình trên ghế đá công viên, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió dịu dàng.
Tất cả, yên bình đến lạ.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng cổ xưa, lạ lẫm.
Tôi ngơ ngác nhìn đôi tay non trẻ, làn da không còn nhăn nheo, khô ráp.
Tôi run rẩy đưa tay sờ mặt mình, rồi bật dậy nhìn về tờ lịch treo tường.
Tôi lập tức chạy ra khỏi nhà.
Cố Nghiêu trẻ tuổi chặn tôi lại bên ngoài: “Thục Vân, em đi đâu vậy? À, chiều nay anh sẽ ra bưu điện xem có thư báo trúng tuyển gửi cho em chưa. Em ở nhà chờ anh là được rồi.”
Tôi đẩy mạnh anh ta ra, lao về phía con đường phía trước.
Tôi chạy đến bưu điện – nơi mà kiếp trước tôi chưa bao giờ được bước vào.
Tôi run rẩy mở bức thư mình chưa từng được thấy.
Dòng chữ hiện lên rõ ràng:
“Kính gửi học sinh Hứa Thục Vân, chúc mừng em đã trúng tuyển vào trường chúng tôi…”
Nước mắt tôi rơi xuống, thấm ướt dòng chữ ấy…
(Hết truyện)