Tôi giúp anh ta một lối thoát:
"Chồng ơi, hay là anh mang quà đến cho… à không, cho đối tác luôn đi? Như vậy mới thể hiện thành ý!"
Đến cái cớ cũng không cần tìm nữa.
Mắt Dư Tụng sáng rực lên, nhưng miệng vẫn giả vờ từ chối:
"Nhưng hôm nay là cuối tuần mà, vợ ơi, anh muốn ở bên em."
Ở bên tôi? Phúc phần nào của tôi cũng bị anh dùng hết rồi.
Tôi vừa chỉnh lại cổ áo, tay áo cho anh ta, vừa xịt một ít nước hoa lên sau cổ anh ta.
"Chồng à, công việc quan trọng hơn!"
"Hơn nữa, tối nay em có tiệc họp lớp, không cần anh phải đi cùng."
Nghĩ đến chuyện quan trọng, tôi bổ sung thêm một câu:
"Em sẽ về rất muộn đấy nhé."
Nói xong, ánh mắt tôi vô thức liếc về phía túi quần của Dư Tụng.
Vừa rồi, tôi đã lén nhét vào đó hai viên thuốc màu xanh.
Dù gì tôi cũng quá rõ thể lực của anh ta.
Bao nuôi đại gia vốn là lao động chân tay vất vả, đúng chuẩn "tiền mồ hôi nước mắt".
Dù tôi không thể giúp gì nhiều,
Nhưng trải nghiệm khách hàng thì tôi biết rõ như lòng bàn tay.
Tiễn Dư Tụng đi xong, tôi ghé trung tâm thương mại, chọn một bộ đồ để tham gia buổi họp lớp.
Vừa thoải mái, vừa thanh lịch, lại toát lên vẻ sang trọng tinh tế.
Khi bạn thân Linh Linh nhìn thấy tôi, cô ấy sững sờ:
"Đinh Khai Tâm, chẳng phải chồng cậu phá sản rồi sao?"
"Chẳng lẽ… lại đổi sang chồng mới rồi?"
Tôi cười lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Linh Linh.
Sau đó ghé sát tai cô ấy, thì thầm một câu:
"Chồng tớ được đại gia bao nuôi rồi."
"Tất cả quần áo, trang sức tớ đang mặc đều là tiền m.á.u và nước mắt của chồng tớ mà có."
Nói xong, tôi cởi chiếc vòng tay vàng vừa mua, đeo lên cổ tay Linh Linh.
Ánh mắt cô ấy từ ngơ ngác lập tức chuyển thành phấn khích.
"Đỉnh thật đấy chị em ơi!"
Giữa lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ,
Cửa phòng riêng bỗng mở ra, một người bước vào.
Anh ta mặc bộ vest xám đậm, cắt may vừa vặn, đường nét tinh tế.
Vừa điển trai, vừa khí chất, lại có chút kiêu ngạo.
Ánh mắt tất cả mọi người đều bị hút về phía anh ta.
Chỉ có tôi là cúi gằm mặt, không dám nhìn.
Bởi vì… đó là bạn trai cũ của tôi thời cấp ba.
Lâm Nghị.
Từ ngày tàn nhẫn chia tay anh ấy, tôi chưa từng gặp lại.
Nghe nói anh ấy đã ra nước ngoài.
Không biết có phải vừa mới về nước hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chong-mang-tien-cua-kim-chu-ve-nuoi-vo/2.html.]
Dù gì các buổi họp lớp trước, anh ấy chưa từng tham gia.
Lâu ngày gặp lại, Lâm Nghị đã không còn là cậu thiếu niên ngây thơ năm nào.
Bây giờ, anh ấy hoàn toàn mang phong thái của một tổng tài bá đạo.
Linh Linh khẽ huých tay tôi, ghé sát tai thì thầm:
"Này, hồi đó cậu đá anh ấy, giờ có hối hận không?"
Hối hận?
Hối hận vì đã không đòi thêm một ít.
...
Năm đó, mẹ của Lâm Nghị xách theo 100.000 tệ tiền mặt, bảo tôi rời xa con trai bà ấy.
Tôi nhận tiền xong, lập tức nói lời chia tay với Lâm Nghị.
Hồi đó, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Trong đầu chỉ nghĩ, học phí đại học và tiền sinh hoạt của mình coi như không cần ba mẹ lo nữa.
Sau này lớn hơn một chút, tôi mới nhận ra…
100.000 tệ, đối với một gia đình như Lâm Nghị, vốn chẳng là gì cả.
Tôi cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, trong lòng có chút chột dạ.
Luôn cảm thấy có ánh mắt nóng rực từ phía đối diện chiếu đến.
Ngẩng lên một cái, tôi chạm mắt với một gương mặt tinh tế, sắc nét.
Giống như được đặt trên một layer khác.
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng cúi xuống.
Sau khi chén xong một bát cơm vi cá, rượu trên bàn cũng được rót càng lúc càng nhiều.
Có người dốc hết tiền vào thị trường chứng khoán vài năm trước,
Giờ thì mắc bệnh thần kinh.
Có người ly hôn, chia được 20 triệu tài sản.
Nhưng trước khi cưới, đã có 40 triệu.
Không biết tại sao, chủ đề câu chuyện cứ thế chuyển sang tôi và Lâm Nghị.
Mọi người cùng nhau hùa vào hỏi tôi:
"Hồi đó sao lại chia tay vậy?"
"Bây giờ có thấy hối hận không?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, lớp trưởng đã lên tiếng thay tôi:
"Thôi đừng nói vậy chứ.
Dù sao Đinh Khai Tâm bây giờ cũng sống rất tốt, chồng cô ấy đối xử với cô ấy rất tử tế, đúng không?"
Lớp trưởng vừa dứt lời,
Lâm Nghị liền cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý.
"Thật sao?" — Anh ta nhướng mày, hỏi tôi.
"Đúng... đúng vậy mà." — Tôi đáp.
Vì để cho tôi có cuộc sống tốt hơn, anh ấy đã gần như bị vắt kiệt sức lực.
Như vậy chẳng lẽ không tốt với tôi sao...?