CHỒNG GIÀ MUỐN CHIA ĐÔI CHI TIÊU, TÔI MANG HẾT TÀI SẢN VỀ LÀM ĐẠI TIỂU THƯ - 6
Cập nhật lúc: 2025-10-15 15:30:07
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những cảnh “đàn ông hối hận chạy theo vợ cũ như phim truyền hình” đây chỉ xem cho vui.
Không ngờ ngày, trở thành nữ chính, tay cầm đuốc, đốt trụi cả vở tuồng đó.
Trần Kiến Quân sống chui rúc trong căn hầm thuê tạm bợ, ẩm thấp, tối tăm như mộ phần sống.
Mất địa vị, mất tiền, mất mặt — ông mới lờ mờ nhận : chẳng cái gì.
Ông bắt đầu nhớ những bữa ăn nấu, những thức đêm chăm con, những lúc im lặng ông trong các buổi tiệc…
Tất cả những gì đây ông nghĩ là “nghĩa vụ” của , giờ bỗng trở thành ký ức mua bằng tiền.
Và thế là, ông bắt đầu… trò.
Mỗi ngày đều xuất hiện quán “Vãn Tình Tiểu Trúc”, chờ như một con ch.ó lang thang hy vọng quẳng cho miếng xương.
Không , gào, chỉ lẳng lặng .
Tội nghiệp? Không. Kịch bản rẻ tiền thì chỉ đáng đổ sọt rác.
Rồi ông tập nấu ăn. Toàn món từng thích: sườn xào chua ngọt, cá hấp xì dầu, chè sen long nhãn.
Cho hộp, mang đến tiệm như con sen dâng cỗ.
thấy nhân viên bưng tới, một lời, chỉ lạnh lùng hiệu: đổ. Ngay. Trước. Mặt. Ổng.
Lần , ông thư. Cả chục lá, rút ruột rút gan, ướt đẫm mùi tiếc nuối giả tạo.
cầm từng bức, cho máy hủy tài liệu, ngay tại sảnh, bấm nút mặt ông , lắng tiếng “rè rè” cắt nát từng câu chữ thống thiết.
, nhưng trong lòng sảng khoái hơn uống Long Tỉnh mười năm tuổi.
Còn Trần Hạo?
Sau khi xã hội cho ăn đòn liên bằng sự thật — rằng cái “chức ngon” chỉ nhờ ba “quăng cho một cục xương” — nó ngã văng khỏi cái vỏ ảo tưởng.
Không ai cho nó cơ hội thứ hai, ai bảo kê, ai ngó ngàng.
Nó bốc vác, giao hàng, rửa chén — đủ thứ nghề tay chân, nếm mùi mồ hôi trộn nước mắt.
Rồi nó tìm đến .
Gương mặt từng hợm hĩnh giờ tiều tụy như mớ rau héo ngoài chợ chiều, giọng nghẹn:
“Mẹ… con xin … cho con một cơ hội …”
nó — đứa con từng bọc kỹ như trứng, nâng như vàng — giờ bóc trần như đứa trẻ dốt phát hiện cóp.
“Trần Hạo, thật: con sai vì bất hiếu.”
“Mà vì con ngu, hỗn, háu ăn.”
“Bố con là kẻ chủ mưu. Còn con là tòng phạm — tòng phạm vui vẻ, ăn sung mặc sướng từ nước mắt khác.”
“Giờ băng nhóm ‘ăn hại’ sụp , mới đầu lóc? Xin , hết giờ sám hối.”
tức, hét, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay với bảo vệ:
“Mời nó ngoài. Chỗ tiếp khách từng đ.â.m lưng chủ tiệm.”
Cuối cùng, một buổi chiều trời mưa như đổ thau, Trần Kiến Quân phát rồ thật sự.
Ông lao qua bảo vệ, đẩy cửa phòng như cơn bão.
Và … “phịch” — quỳ gối.
Tóc ướt sũng, mặt nhăn như bánh bao hấp , tay ông tát mặt như đang trừng trị ma quỷ.
“Vãn Vãn! Anh là thằng khốn! Là cầm thú! Là đầu đất! Anh sai ! Cho cơ hội cuối cùng…”
“Mình bắt đầu nha? Anh trâu ch.ó cũng ! Anh chỉ cần em!”
Dập đầu. Khóc lóc. Lạy lục. Như trâu sắp lò.
đó, như nữ thần công lý, gào, mắng — chỉ lặng thinh cho ông diễn hết màn kịch cuối.
Sau đó, mở ngăn kéo, lấy tờ thỏa thuận ly hôn ép nhựa cùng cây bút Montblanc mực đen.
Đặt lên bàn, giọng lạnh như đá xay:
“Anh vì gương vỡ ?”
Trần Kiến Quân ngẩng lên, mắt mờ mịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chong-gia-muon-chia-doi-chi-tieu-toi-mang-het-tai-san-ve-lam-dai-tieu-thu/6.html.]
“Vì nó chịu phản chiếu cái mặt dơ bẩn của thêm nào nữa.”
“Gương vỡ — thì mãi là vết cắt.”
“Còn ? soi cuộc đời đầy vết nhơ của thêm một giây nào nữa.”
Giọng nhỏ nhẹ, nhưng lưỡi d.a.o bên trong đủ cắt đứt dây ràng buộc.
Ông run như lá rụng, tay cầm bút mà nổi.
nhích tới, thì thầm tai ông một cách tàn nhẫn nhưng đầy ân huệ:
“Vì nể mặt Tĩnh Tĩnh, để cho một căn hộ tồi tàn ở ngoại ô. Dùng nó mà chờ c.h.ế.t trong yên lặng.”
“Đó là tất cả lòng trắc ẩn cuối cùng dành cho — Trần Kiến Quân.”
Cuối cùng, ông ký.
Bàn tay run rẩy như đang tự ký bản án tử của chính .
Sau đó, giữ lời: chuyển giao căn hộ cho ông .
Ông ở, nhưng thần trí sa sút, cả ngày mờ mịt như mất hồn.
Sống lây lất bằng chút trợ cấp cộng đồng và… nuốt trọn sự hối hận từng ngày.
Còn Trần Hạo? Không đến tìm nữa.
Nghe , nó shipper giao hàng cho một app, dậy từ 5 giờ sáng, ngủ 11 giờ đêm, chạy mòn lốp xe mà vẫn chỉ đủ ăn.
Không còn bố để dựa, còn để bám.
Chỉ còn chính nó — đối diện với cuộc đời thật, “chống lưng”.
Còn Trần Tĩnh — con gái , niềm kiêu hãnh của — chính là chiếc “áo bông nhỏ” mà ông trời bù cho .
Nó ở bên , quản lý tiệm , học cách điều hành.
Tài năng kinh doanh của nó khiến ngạc nhiên bao nhiêu .
quyết định gửi nó Anh, học ngành Lịch sử Nghệ thuật — giấc mơ nó từng lén nhật ký từ năm mười sáu tuổi.
nó sống cuộc đời của chính , giống năm xưa, nhốt vai vợ hiền, đảm.
“Vãn Tình Tiểu Trúc”, tay và Tô Tình, ngày càng phát triển rực rỡ.
Chúng mở thêm chi nhánh, xây dựng thương hiệu cao cấp, trở thành biểu tượng kinh doanh nữ quyền của thành phố.
Một năm .
Ngày kỷ niệm khai trương 1 năm của tiệm chính.
Tiệm rộn ràng tiếng , khách khứa nườm nượp.
mặc sườn xám lụa xanh rêu, từng bước như đang múa lụa, thanh thoát và kiêu hãnh như thể là chủ vũ trụ .
Tô Tình cầm ly champagne, cụng nhẹ với :
“Chúc cho quá khứ chôn vùi, và tương lai luôn ngẩng cao đầu.”
“Chúc cho chính chúng — phụ nữ chịu nền cho ai!”
mỉm , uống cạn trong một .
Vô tình ngẩng lên, bắt gặp ở góc phố…
Trần Hạo.
Bộ đồng phục giao hàng sờn, lưng ướt mồ hôi, tay cầm túi nilon, mặt sạm nắng, nhưng ánh mắt… trong trẻo hơn bao giờ hết.
Nó bước tới.
Chỉ đó, xa xa, khẽ cúi thật sâu.
Rồi lặng lẽ , hòa dòng , chiếc xe máy điện chở theo một bài học lớn.
nâng chén men ngọc, hướng về phía bóng lưng nó…
Âm thầm gửi lời chúc:
“Làm tử tế, là .”
Nắng trưa chiếu qua ô kính, ấm đến tận tim.
HẾT.