Chương 2
Triệu Anh Thư bật dậy khỏi ghế, ôm đầu la hét hoảng loạn, cũng hoảng hồn cô.
“Em , em hả”
Tiếng Tô Chí Bảo vang lên tức giận, kéo mạnh tay cô xuống, ép cô ghế xem phim, cô ngơ ngác bỗng như tỉnh ngộ, cô giật mạnh khỏi tay .
Tô Chí Bảo hiểu, Triệu Anh Thư cô đang hoảng sợ, ánh mắt cô vô cùng căm giận, cô đột nhiên bật dậy chạy tới cửa rạp chiếu, cửa mở mở , bình thường rạp nào đóng cửa kĩ thế .
“Mở , mở , ngoài, mở cho ”
Mọi trong rạp khó chịu bàn tán, họ phàn nàn lên tiếng yêu cầu cô.
“Này xem thì nhẹ nhàng nhắc nhân viên mở cửa cho, ồn ảnh hưởng đến quá đấy”
Cô mặc kệ tiếng phàn nàn, nhất quyết đòi gọi nhân viên , cô cần thoát khỏi đây ngay lập tức, họ rằng chỉ còn ít phút nữa thôi cả cô và bọn họ đều sẽ xuyên bộ phim .
Nhớ Triệu Anh Thư khỏi rùng sợ hãi, vai cô bàn tay đặt lên, nọ xoay cô .
“Thư Thư em , khỏe ?”
Cô ngạc nhiên mắt là Lương Minh Thành, là đàn khóa của cô hồi đại học, cũng ở tại đây, cô nhớ đó thấy nhỉ.
“Đàn , cũng mặt tại đây, thôi bỏ qua chuyện đó, Lương Minh Thành chúng cần khỏi đây ngay”
“Anh cùng với bạn bè tới, em Thư Thư, bình tĩnh , giúp em ngoài nhé”
Cô gật như gà mổ thóc, Tô Chí Bảo xuống đến nơi, giật mạnh tay cô , ghì tay kéo cô về phía , miệng ghé tai cô, như nghiến răng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chong-chua-cuoi-day-toi-vao-mieng-lu-quai-vat-an-thit-hoan/chuong-2.html.]
“Em cái trò gì hả, gào lên hổ đủ , còn nắm tay nắm chân là ”
Cô như phát điên, dùng hết sức hất tay , chốn lưng Lương Minh Thành, ánh mắt Triệu Anh Thư gườm gườm .
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
“Chị chị, Tô Chí Bảo thể chị do xem phim sợ quá mới , đừng nổi nóng với chị ”
Giọng của Ngô Thủy Linh vang lên, cô nhanh chóng nhập cuộc vui , Tô Chí Bảo trợn tròn mắt hoảng sợ cô tiến đến, ánh mắt cô vô tình gương mặt tuấn tú của Lương Minh Thành, cô ngừng con ngươi lóe lên.
“Thành tổng, cẩn thận chút, trong rạp tối lắm kẻo ngã ”
Lương Minh Thành đáp lời cô , về phía Triệu Anh Thư định hiệu nhân viên mở cửa nữa, đột nhiên đèn vụt tắt màn hình tối om, Triệu Anh Thư run lên, cô bấu chặt lấy tay của Lương Minh Thành.
Vậy là kịp , cô tỉnh muộn hơn thời điểm vàng để thoát, nhắc sự việc đó cô vẫn còn thể tin , cô hại c.h.ế.t một cách tức tưởi.
Mọi ồn ào lên tiếng đòi mở phim rạp, đàn ông bực tức, phắt dậy quát lớn.
“Rạp chiếu ăn kiểu gì thế hả, bỏ tiền để xem phim chứ để ngủ trong ”
Lời dứt, ánh sáng trở , cô kéo tay Lương Minh Thành sụp xuống, khó hiểu cô nhưng vẫn để cô kéo tay , Triệu Anh Thư chậm trễ cô lôi góc tường đến sát cửa kính.
Mọi đang dụi mắt thích nghi với ánh sáng, đầu tiên nhận sự khác biệt là Tô Chí Bảo, nhận đây khung cảnh trong rạp mà là nơi khác, tiếng nam thanh niên vang lên.
“Cái quái gì đây, cách quảng bá phim kiểu mới hả”
“Em thấy hình như , trông như kiểu là thật ”
“Đừng đùa với chúng nữa, nhân viên rạp chiếu cả ”