Chờ Ngày Tường Vi Nở Rộ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:30:25
Lượt xem: 582

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông khâu tiền vào thắt lưng, mỗi lần lấy tiền đều phải vào nhà vệ sinh tháo dây lưng.

Sợ tôi phải chờ, mất kiên nhẫn nên ông giải thích với tôi.

“Đông người thì trộm cắp cũng nhiều, đây là tiền chữa bệnh của cháu, ông không thể để mất một đồng nào.”

“Ông còn có thể kiếm tiền thêm mười năm nữa, đây là bệnh viện lớn, bệnh của cháu chắc chắn sẽ khỏi.”

Bác sĩ kê một loạt các xét nghiệm.

Trong lúc chờ kết quả, chúng tôi đến quầy tạp hóa của bệnh viện ăn trưa.

Ông mua cho tôi một hộp cơm sườn heo, xin chủ quán một cốc nước nóng.

Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài, ông lấy từ túi vải bố ra hai chiếc bánh mì ăn với nước nóng.

“Ông làm thừa nhiều quá, phải ăn không lãng phí.”

Ông không chớp mắt móc cả trăm cả ngàn tệ trả tiền khám bệnh cho tôi, lại không chịu tốn mười đồng mua cho bản thân một suất cơm nóng.

Tôi thật đáng chết.

Tôi đã quên mất lời hứa phải hiếu thảo với ông.

Bác sĩ nói tôi bị rối loạn kinh nguyệt, kê đơn thuốc và dặn tôi uống đúng giờ.

Lúc ra khỏi bệnh viện, trời đã nhá nhem tối.

Ông nội lo lắng cho đàn gà vịt ở nhà, vội vã trở về.

Tôi đưa ông ra bến xe.

Trước khi lên xe, ông đưa cho tôi hơn một trăm đồng cuối cùng trong túi: "Linh Linh, trời lạnh rồi, cầm lấy mua đôi giày ấm đi!"

Ông đứng trên bậc thang xe khách, xoa đầu tôi.

"Nhớ ăn uống đúng giờ, sức khỏe là quan trọng nhất, sau đó mới đến học hành."

Lúc trở lại trường, có mấy đứa con trai đứng sau cười cợt bàn tán.

“Là nó đấy, cái đứa nhuộm m.á.u sân khấu..."

12

Đúng lúc tôi cảm thấy bối rối, một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Tụi mày nói gì vậy, tụi mày không có mẹ, không có bà ngoại, không có chị em gái à?"

Là lớp trưởng Lưu Đồng.

Cô ấy ôm vai tôi: "Đừng để ý đến họ, giống như mấy người già, miệng lắm chuyện."

Lúc đó đang là giờ tự học buổi tối.

Cô ấy dắt tôi vào lớp, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cái rồi lại cúi xuống, người đọc sách, người làm bài.

Không ai đặc biệt quan tâm hay an ủi tôi.

Nhưng đó chính là điều tôi mong muốn.

Tôi hy vọng mọi người sẽ quên hẳn chuyện đó, coi như nó chưa từng xảy ra.

Tan học, cô Vương dạy tiếng Anh gọi tôi lại, đưa cho tôi một túi đồ.

"Cô và thầy Trần mua cho em, thầy ngại đưa trực tiếp nên nhờ cô chuyển giúp, em cầm về ký túc xá đi."

"Sau này nếu có bài nào không hiểu, em có thể đến hỏi thầy cô."

Trong túi là vài gói băng vệ sinh, đường đỏ, táo đỏ và một hộp quần lót mới.

Phần lớn mọi người trong trường này đều rất lạnh lùng.

Nhưng, chút ấm áp nhỏ nhoi này cũng đủ để tôi có thêm dũng khí bước tiếp.

Uống hết thuốc ở bệnh viện, kỳ nghỉ đông cũng đến.

Tình hình không cải thiện nhiều.

Ông giục ba mẹ đưa tôi đi khám lại trong kỳ nghỉ.

Mẹ nhíu mày: "Bệnh viện lớn như vậy đi rồi cũng chẳng có tác dụng gì, còn đi đâu khám nữa đây?"

"Tết nhất chạy vào bệnh viện chẳng may mắn gì!"

Ông vừa lải nhải vừa mắng mỏ.

Cuối cùng ba mẹ cũng lấy ra hai ngàn: “Ra tết ba đưa nó đi khám lại đi.”

Tháng giêng năm đó, thời tiết rất ấm áp.

Ông nội không chịu ngồi yên, mồng sáu Tết đã ra vườn cuốc đất.

Tôi theo ra phụ giúp, bỗng nghe ông kêu lên: “Ô?”

“Ông, sao thế ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cho-ngay-tuong-vi-no-ro/chuong-7.html.]

“Lại đây xem này!”

Là khóm tường vi dại bị nhổ bỏ trước đó.

Tưởng nó đã c.h.ế.t khô, nào ngờ một mầm non đỏ tươi đang vươn mình mạnh mẽ từ lòng đất.

Ánh nắng rực rỡ chiếu lên thân cây bé nhỏ.

Nó đung đưa nhè nhẹ trong gió, phô bày sức sống mãnh liệt và vẻ đẹp kiên cường.

Ông giơ cuốc lên định nhổ bỏ.

Nhưng giữa không trung, tay ông chợt chùng xuống.

Nhánh cây ấy được giữ lại, lặng lẽ chờ ngày ra hoa.

Mồng mười, ba mẹ vừa dẫn em trai trở lại nhà máy, ông nội đã dắt tôi lên thành phố khám bệnh.

Ông rất vui vẻ.

“Trước Tết bán được một con lợn, ba cháu với cô cháu lại cho thêm ít tiền, đủ cho cháu chữa bệnh rồi.”

Chúng tôi đến bệnh viện mới mở.

Bác sĩ nói chắc nịch: “Viêm hố chậu đấy, nhập viện điều trị ngay đi.”

Ông nội tràn đầy chờ mong: “Chữa được không bác sĩ?”

“Được!”

Ông cười, nếp nhăn hằn sâu, gật đầu lia lịa: “Thế thì tốt quá, tốt quá!”

Bác sĩ kê danh sách xét nghiệm dài ngoằng cùng vô số loại thuốc.

Hóa đơn viện phí chất thành chồng.

Tôi và ông nội ôm ấp hi vọng: Sau lần này, tôi sẽ trở thành người bình thường.

Nhưng hiện thực quá tàn khốc.

Ngày thứ sáu nằm viện, có người giăng biểu ngữ gào thét đòi bác sĩ trưởng khoa đền mạng cho con trai họ.

Chẳng mấy chốc, có người mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện.

Hóa ra đây là một dạng bệnh viện chui, nhưng lúc ấy chúng tôi nào biết.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Bệnh viện hỗn loạn.

Ông nội cũng biến mất.

Tôi tìm thấy ông tại văn phòng của bác sĩ trưởng khoa.

Đám người nhà bệnh nhân ồn ào đòi công lý, ông ghì chặt lấy chân bác sĩ.

Ánh đèn neon chói mắt soi rõ mái tóc bạc của ông.

Ông quỳ gối van xin: “Trả tiền cho tôi, đó là tiền chữa bệnh cho cháu gái tôi.”

“Cháu tôi mới mười sáu tuổi, bệnh nó không thể chậm trễ.”

“Trả tiền cho tôi...”

...

13

Nước mắt lăn dài từ đôi mắt đục mờ của ông.

Tôi chen qua đám đông, đỡ ông dậy: “Ông ơi, đứng lên đi ông!”

“Ông không có lỗi, đừng quỳ lạy họ.”

“Đừng quỳ nữa!”

...

Sáu ngàn nộp vào, cuối cùng chỉ nhận lại được một ngàn.

Ông nắm chặt số tiền vất vả mới kiếm được, mặt đầy mệt mỏi.

“Ông thật sự già rồi, chẳng còn giúp được gì nữa.”

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y ông: “Ông ơi, cháu không đi khám nữa đâu.”

“Dù sao cũng không chết, cứ thế này đi, biết đâu một ngày nào đó nó sẽ tự khỏi.”

Ông lau khóe mắt, bàn tay thô ráp xoa mặt tôi, cố gượng cười: “Con nhóc ngốc này, cháu mới mười sáu tuổi, tất nhiên phải chữa trị.”

“Bây giờ ông sẽ về kiếm tiền.”

Sau khi đưa tôi về trường, ông nội vội vã trở về nhà.

Một tháng sau, ông vui vẻ rạng rỡ tới tìm tôi.

“Linh Linh, ông lại tiết kiệm được năm ngàn rồi này, chúng ta đi khám bệnh thôi.”

Tôi rất ngạc nhiên.

“Trong thời gian ngắn như vậy, ông kiếm đâu ra nhiều tiền thế?”

Loading...