Ngoài cửa sổ sấm chớp giật ầm ầm, nhưng nhiệt độ trong phòng tăng vọt, lý trí sụp đổ, chuyện đang phát triển theo hướng thể nào miêu tả .
…
“Cốc cốc cốc.”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ngay đó là giọng đầy ngượng ngùng của thư ký: “Xin tổng giám đốc Hứa, nhưng chúng đến giờ họp ạ…”
Ứng Luân như bừng tỉnh cơn mơ, thở dốc thẳng dậy, những con sóng ngầm cuộn trào trong mắt dần tan biến, đó là sự hối hận và tự trách.
như rơi từ cao xuống, chật vật hít thở khí, hai mắt mất tiêu cự, môi tê dại, quần áo xộc xệch.
Ứng Luân hồi lâu, dậy quỳ xuống bên cạnh ghế sofa, run rẩy kéo khóa váy giúp , đó vuốt tóc , trong mắt phủ một màn sương hối : “Thê Thê, xin em, , …”
Anh đột ngột đầu, đau đớn nức nở một tiếng phắt dậy về phía cửa.
thể chịu đựng việc trốn tránh, loạng choạng dậy níu lấy , kết quả vô tình va góc bàn. Chồng tài liệu mang từ nhà đến sáng nay, kịp sắp xếp bàn, lập tức rơi xuống đất loảng xoảng.
Giữa mớ hỗn độn đó, một vật thể đen kịt từ giữa các trang giấy trượt , rơi mạnh xuống thảm. Ánh mắt lập tức thu hút, thấy một cuốn nhật ký màu đen xa lạ. nhớ một cuốn sổ như . Do dự hai giây, cẩn thận lật một trang .
Ngay lập tức, nét chữ độc quyền của Ứng Luân lao mắt như một con rắn độc:
[Hôm nay em ngoài đeo nhẫn cưới, đây rốt cuộc là sơ suất cố ý? chằm chằm ngón tay em suốt bảy phút, nhưng ngay cả dũng khí để hỏi cũng .]
[Em like bài của thực tập sinh nam đó, em dồn đường cùng ? Like và hôn môi thì gì khác ? Em cũng hôn trai trẻ đó ? Rốt cuộc giữa họ tiến triển đến mức nào ?]
[ nên hỏi em ? Không, , em đang chờ hỏi, sẽ trực tiếp thẳng thắn đòi ly hôn, cuối cùng một cước đá , thể chấp nhận, thể hỏi em , thật sự thể thiếu em …]
[ trong gương đang mục ruỗng, đang trở nên xí, khóe mắt nếp nhăn, ngay cả cơ bụng cũng còn rõ ràng như nữa, cố gắng hơn để vẻ ngoài của hảo hơn, khiến em khi chạm cơ thể thì nỡ rời tay.]
[Cuộc chiến giữa các chính thất luôn tàn khốc, nhất định dùng thủ đoạn đ.á.n.h bại những kẻ xa cướp vợ yêu của .]
[Thật vô vọng, thật tuyệt vọng, nhưng còn trẻ nữa , nhan sắc già nua, sắc tàn tình phai, đây chính là kết cục của , cuối cùng vẫn sẽ em vứt bỏ như một tấm giẻ rách.]
[Nửa đêm giật tỉnh giấc từ cơn ác mộng bỏ rơi, c.ắ.n chặt chăn dám lên tiếng, sợ em tỉnh giấc, càng sợ thấy sự thiếu kiên nhẫn dành cho trong mắt em .]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chien-luoc-tan-tinh-cua-ong-chong-tuyet-vong/chuong-5.html.]
[Thê Thê, Thê Thê, Thê Thê, Thê Thê của , là Thê Thê của , em cần nhẫn nữa ? Vậy em cũng cần nữa ? Động tác em vứt bỏ chiếc nhẫn thật dứt khoát, khi vứt bỏ cũng sẽ dứt khoát như ?]
[ đ.á.n.h giá thấp cái tên ngốc đó, mà khiến Thê Thê tháo nhẫn, đây là ly hôn với ? Không …]
[Thê Thê, Thê Thê, Thê Thê…]
…
Cả trang giấy đầy ắp chữ “Thê Thê” thật sự kinh hoàng đến .
…Hình như phát hiện bí mật nhỏ của Ứng Luân.
dụi mắt một cách khó tin, lúc mới giật nhận lưng cứng đờ, tay run rẩy kiểm soát.
Tất cả những bất thường của Ứng Luân trong mấy ngày qua hiện rõ mồn một mắt , như một đoạn phim trình chiếu.
Mỗi ngày, đúng mười giờ tập thể d.ụ.c camera giám sát, uốn éo khoe cơ bụng và đường nhân ngư ướt át của . Cố ý xịt loại nước hoa thích nhất, chải chuốt tóc tai cẩn thận, bộ quần áo phối hợp kỹ lưỡng.
Vậy đàn ông , một tổng giám đốc cấm d.ụ.c mặt khác, nhưng lưng đóng vai một chồng tuyệt vọng bỏ rơi, bất lực việc vợ ngoại tình, sợ ly hôn dám chất vấn, chỉ thể cố ý quyến rũ và cố gắng giữ chân đối phương bằng cách ?
Nhận vấn đề , chậm rãi thở một , sướng đến tê dại cả da đầu. Chỉ hận bỏ lỡ cơ hội, sớm phát hiện sự bất thường của , sớm phát hiện cuốn nhật ký .
Không lâu , nhận đơn xin nghỉ phép của Tưởng La. Vì quan tâm đến cấp , tiện miệng hỏi lý do nghỉ phép của . Kết quả, ba mặt đồng thanh ba lý do khác .
Phòng nhân sự ch.ó dữ bên đường c.ắ.n mấy vết. Thư ký của t.a.i n.ạ.n giao thông, văng xa bốn mét. Đồng nghiệp bên cạnh ngã từ bậc thang cao ba mét, gãy một chân.
: “…”
chủ động gửi tin nhắn cho Tưởng La: “Tưởng La, rốt cuộc đang cái quái gì ?”
Tưởng La đợi hai giây, ngừng gửi một tràng dài: “ về ch.ó điên c.ắ.n mấy vết, vì trốn ch.ó cố hết sức chạy, ngã từ bậc thang cao ba mét gãy chân, bụng đưa đến bệnh viện, kết quả t.a.i n.ạ.n xe t.h.ả.m khốc, văng xa bốn mét. Tóm , ca nữa .”
im lặng một chút: “…Vậy nghỉ ngơi cho nhé.”
Tưởng La gửi một biểu tượng cảm xúc, đó : “Tổng giám đốc Hứa, xin vì tối nay thể ăn với chị, nhưng nhà hàng đặt , để đó cũng phí, chi bằng chị và chồng chị ăn ? Chị gặp giờ ? Gặp chồng phong độ ngời ngời, lãng tử phong lưu, tao nhã lịch thiệp, khí phách ngút trời, tiền tài phú quý của chị…”