CHỈ RUNG ĐỘNG VÌ EM - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-18 10:07:02
Lượt xem: 1,251
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhếch môi, chẳng hề tỏ ra yếu thế.
Quả nhiên, mặt Từ Ngọc biến sắc.
Rất nhanh sau đó là tức giận:
“Cô nghĩ tôi giống đám hồ ly tinh bám theo anh ấy à? A Nam gần đây vừa giúp tôi lấy được một hợp đồng đầu tư—”
Cách cô ta gọi nghe thân mật thật.
Và tôi biết cô ta không nói dối.
“Trong giới ai chẳng biết A Nam có một bạch nguyệt quang. Cô chắc chưa biết nhỉ? Không chỉ tên cô giống cô ấy, ngay cả gương mặt cũng có đến tám phần tương tự.”
Nhìn vẻ mặt cô ta nghiêm túc “chân thành khuyên nhủ”, tôi bật cười:
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì, cái gì không thuộc về cô thì mãi mãi cũng không thuộc về cô. Tôi khuyên cô tốt nhất là nên sớm—”
“A Nam—”
Từ Ngọc đột ngột đổi sắc mặt, ánh mắt chao đảo nhìn về phía sau tôi.
“Đang nói gì thế?”
Giọng nam trầm ấm vang lên phía sau.
Tôi đã quá quen với mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ quanh thân người anh ấy.
“Đang nói về bạch nguyệt quang của Tổng Giám đốc Diệp ấy mà.”
Tôi cong môi cười, nét mặt bình thản như không.
Lời vừa dứt, mặt Từ Ngọc lập tức tối sầm. Chắc cô ta không ngờ tôi lại dám nhắc đến người đó trước mặt anh.
Không chỉ là “bạch nguyệt quang”, mà còn là vết thương lòng vĩnh viễn không lành của anh ta.
Tôi chờ anh ta tuyên bố kết thúc trò chơi này với tôi.
Quả nhiên, đáy mắt Diệp Hoài Nam cũng tối lại.
Huống chi, bình thường tôi đều gọi anh là “A Nam”, nay lại đổi sang “Tổng Giám đốc Diệp” — đây là lần đầu tiên.
“Chuyện không nên nói, thì đừng nói nữa.”
Giọng anh lạnh băng, đôi mắt đen nhánh quét qua Từ Ngọc rồi kéo cổ tay tôi rời khỏi đó.
…?
Không phải anh ta nên lạnh nhạt với tôi sao?
Bị anh kéo len lỏi giữa đám đông, tôi thấy hơi tò mò, không nhịn được ngẩng đầu hỏi:
“Em vừa nói mấy lời đó, anh không giận à?”
“Giận gì cơ?”
Diệp Hoài Nam bỗng khựng lại, tôi không kịp phản ứng, mũi đập thẳng vào lưng anh — cứng như đá.
…Đồ đàn ông chó chết.
“Người đồn nhảm về anh còn ít chắc? Thêm em nữa thì sao đâu.”
Anh quay đầu lại, ánh mắt dán chặt trên tôi.
“…”
Cái gì mà ‘đồn nhảm’?
Sao nghe như thể… anh mới là người bị oan ức vậy?
Tôi mím môi mãi mà không nghĩ ra câu nào để phản bác.
“Hơn nữa,”
Anh nói tiếp, “anh đã có bạn gái rồi.”
“Hả?” Tôi bật ngẩng đầu lên.
“Hai ngày nữa, anh sẽ công khai với mọi người.”
“…”
Không hiểu sao, dù biết trước rồi, nhưng nghe chính miệng anh nói ra, vẫn thấy nghèn nghẹn trong lòng.
Tôi mím môi, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh.
“Hôm nay thì sao?” Diệp Hoài Nam lười nhác liếc nhìn xung quanh. “Hôm nay có paparazzi không?”
!!!
Anh ấy biết hết rồi!
…
Góc khuất trong sảnh tiệc.
Tôi ngồi co ro trên ghế, đầu cúi tới nỗi sắp chạm sàn đến nơi.
Diệp Hoài Nam chống hai tay lên thành ghế, bao bọc tôi trong một vòng vây mơ hồ.
Anh dừng một chút, nhấc ly rượu vang bên cạnh lên nhấp một ngụm, rồi thản nhiên đặt lại trên mặt bàn đá cẩm thạch.
Tôi dám động đậy à?
Không dám!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-rung-dong-vi-em/chuong-4.html.]
Anh ta nắm thóp tôi chuẩn quá rồi.
“Nói đi, chuyện gì xảy ra?”
Giọng anh trầm thấp vang lên.
Tôi hít sâu một hơi.
“Em không muốn giấu anh nữa.”
Tôi ngẩng đầu.
“Cũng chẳng có gì to tát cả.”
“Em chỉ là thấy tiền sáng mắt, muốn dùng vụ paparazzi để uy h.i.ế.p anh kết hôn với em. Nếu anh không chịu được…thì chia tay đi.”
Trời biết, mấy phút im lặng vừa rồi tôi phải gom bao nhiêu dũng khí.
Lặp đi lặp lại bao nhiêu lần trong đầu, mới có thể nói một lèo mượt đến vậy.
Tôi chớp mắt, lại bổ sung:
“Với lại em cũng biết, dạo này anh chuẩn bị công khai Từ Ngọc rồi. Không sao đâu, lúc trước chúng ta có ký thỏa thuận bảo mật mà, em tuyệt đối sẽ không làm phiền hai người.”
“Hôm nay mình—”
Nhanh lên, ném tiền vô mặt em, chia tay em đi!
“Á—”
Tôi rên lên một tiếng, nước mắt trào ra theo phản xạ, trừng mắt nhìn Diệp Hoài Nam.
Nhưng không dám nói gì.
“Đau à?”
“Nếu đau, thì sau này đừng nói mấy lời như thế nữa.”
…
Anh ta thật sự tức giận rồi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tức thật, nhưng vẫn dắt tôi quay lại giữa đám đông.
Vừa nhìn thấy anh kéo tay tôi, mấy người xung quanh lập tức ý tứ bước đến mời rượu.
Kính anh một ly xong, lại quay sang tôi.
“Đây là bạn gái Tổng Giám đốc Diệp đúng không?”
“Phải.”
“Không hổ danh, đẹp chẳng kém gì minh tinh. Nếu debut chắc chắn nổi tiếng lắm!”
Thấy sắc mặt Diệp Hoài Nam không vui, người đó cười gượng rồi lảng đi.
Ngay sau đó lại có người mới tiếp cận.
“Bạn gái Tổng Giám đốc Diệp hả? Xinh quá trời.”
“Phải.”
“Lần đầu công khai thì phải?”
“Phải.”
“Đây là bạn gái của Diệp tổng phải không? …”
“Phải.”
“…”
Anh ta định làm gì vậy?
Không phải hai ngày nữa mới công khai bạn gái sao?
“Bạn gái Diệp tổng à? Khí chất đúng chuẩn.”
“Phải.”
Một vòng tiếp nối một vòng, đến lúc này Diệp Hoài Nam đã hơi ngà ngà, ngồi tựa vào ghế, ánh mắt lơ mơ.
Những người kia vừa rời đi, tôi nghe loáng thoáng có giọng nói lạc vào tai:
“Đúng là rất giống Phi Phi, nhưng mà…”
Kéo được Diệp Hoài Nam lên xe đúng là một trận chiến mệt rã người.
Cao gần mét chín, nhìn ngoài thì có vẻ gầy, ai dè toàn là cơ bắp.
Lạ thật, bình thường anh uống còn nhiều hơn vậy mà có bao giờ say đâu.
Tôi với trợ lý anh ta cố nhét được anh ta vào ghế sau, đang định đóng cửa để mặc anh nằm đấy một mình, thì cánh tay bị ai đó kéo lại.
“Ở lại với anh…”
“Diệp Hoài Nam, anh làm trò gì thế hả!”
Tôi đập anh một cái, dưới ánh đèn trong xe, thấy mặt anh đỏ bừng vì rượu, nhìn mà không nỡ tiếp tục trách móc.
Thôi vậy.
Anh ta lại muốn giở trò gì nữa đây trời…
Không biết vì sao mà tim tôi lại đập thình thịch như vậy.
“Diệp Hoài Nam, anh mà còn thế nữa, tôi vứt anh lại ghế sau luôn đó.”