Một câu quát lớn của Kỳ Hạ khiến giật nảy cả .
“Kỳ Hạ! Cậu bệnh hả?!”
Chu Dạng xong câu đó thì mặt đờ , cũng vững, cả mềm oặt ôm lấy , nước mắt nóng hổi lăn dài, giọng nghẹn ngào:
“Vậy sẽ bỏ tiền nuôi Tiểu Sầm, em thể đừng ly hôn với ? Nhan Nhan, như , sẽ như nữa…”
Chu Dạng đến mức còn tâm trạng mà mắng Kỳ Hạ nữa.
Kỳ Hạ sững trong giây lát, giọng đầy biến hóa:
“Chồng chị… các … Lận Nhan… chị tìm ?”
đỡ lấy Chu Dạng, đầu trừng mắt Kỳ Hạ:
“Cậu là say ?”
Kỳ Hạ nhíu mày:
“Có vợ như chị, uống đến say bình thường ?”
“Đồ c.h.ế.t tiệt nhà !”
đá một cái nhưng trúng.
Lúc đó, Lê Thanh từ chạy :
“Xin nha, nãy giờ tìm đồ.”
Ra là vụ Chu Dạng uống rượu thành thế đều là do cô gây .
“Lê Thanh! Cậu tìm cái gì mà tìm?!”
giận đến mức dùng giày cao gót ném cô .
Chu Dạng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vì .
“Nhan Nhan, Lê Thanh em chỉ thích mấy đứa nhỏ tuổi, thật ? cũng sạch sẽ mà…”
Kỳ Hạ bỗng nhiên chen :
“Thằng tiểu tam nhỏ tuổi hơn cô đấy.”
“Kỳ Hạ, cút cho .”
trừng mắt lườm .
Kỳ Hạ bấm điện thoại lẩm bẩm:
“Trời ơi, tình tiết còn gây nghiện hơn cả phim ngắn.”
Lê Thanh vội vã chạy tới, cầm nắp chai nước suối hất thẳng lên mặt Chu Dạng.
Chu Dạng nước lạnh tỉnh táo hẳn, dựa cột điện cửa nhà, dùng tay lau mặt, lắc đầu mấy cái, ánh mắt dần tỉnh táo :
“Nhan Nhan?”
gượng , giới thiệu với Kỳ Hạ:
“Chu Dạng, chồng cũ của .”
Chu Dạng thấy Kỳ Hạ:
“Cậu là…”
“Bạn bình thường.”
nhiều, xoay chuẩn về nhà.
Vịt Bay Lạc Bầy
Kỳ Hạ định theo , nhưng nhớ để đưa về, nên xe.
Chu Dạng Lê Thanh kéo .
Màn kịch rối ren cuối cùng cũng tạm kết.
Lúc mới phát hiện, vẫn trả lời tin nhắn của Sầm Xuyên.
【Ngủ ?】
Anh trả lời ngay lập tức:
【Chưa, Kỳ Hạ còn gọi cả cuộc voice cho nữa, thấy chồng cũ em gật đầu bảo cho em phòng hầu hạ.】
【……】
Mấy đúng là…
Vài ngày , Lê Thanh đến cửa hàng dạy đàn của .
“ Chu Dạng uống say dữ , cứ đòi đến tìm lành! Khóc từ đầu đường đến tận nhà luôn, chồm hổm nhà chờ về…”
tháo bó hoa cắm bình.
Đây vẫn là hoa do Sầm Xuyên tặng, mỗi ngày một bó, suốt ba mươi ngày thiếu.
“Anh say y như trẻ con, cứ ăn vạ nhõng nhẽo, đừng để uống rượu nữa.”
Lê Thanh rầu rĩ, bảo cô dám nữa .
“ khi ly hôn, rốt cuộc gì ? Cứ ‘sẽ như nữa’ mãi…”
trầm mặc một lúc:
“Bí mật.”
Lê Thanh , như đang suy nghĩ điều gì đó, lắc đầu bỏ qua.
Quản lý cửa hàng ngắt lời chúng :
“Có tìm cô.”
bước , thì thấy Kỳ Hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chi-day-khong-thieu-tien-chi-thieu-tro-vui/chuong-24.html.]
“ đến để xin về chuyện tối hôm đó. Lúc đó là chồng cũ của chị.”
Cậu đưa một hộp bánh nhỏ coi như lời xin .
nhận, giọng lạnh nhạt:
“Vậy nghĩ là loại phụ nữ chồng mà còn ngoại tình ?”
Kỳ Hạ im lặng một lúc, đầy bức xúc:
“Vậy cô ở cùng với Tiểu Sầm mà vẫn quyến rũ , lẽ là tại hiểu lầm cô?”
chậm rãi, từng chữ rõ ràng:
“Cậu hiểu lầm . và Sầm Xuyên tình nhân. Những gì với , chấp nhận, bao gồm cả chuyện ngủ với , hiểu ?”
Ánh mắt Kỳ Hạ dán chặt , sắc mặt như đóng băng, mãi nên lời.
Cả cửa hàng như đóng băng theo.
Cậu một lúc, chạy ngoài.
Lê Thanh bậc thang :
“Người mang bánh dễ thương như đến xin , mà chuyện cứ như d.a.o cắt tim .”
“ còn cách nào khác, rõ ràng thôi.”
Chiếc bánh ném thùng rác.
và Lê Thanh ngoài ăn tối, nhưng xe còn tới nơi thì Hứa Trì gọi đến.
“Chị ơi, Kỳ ca về liền đ.ấ.m Tiểu Sầm một phát! Chị gì với ảnh ?!”
hỏi rõ bệnh viện nào vội vàng chạy đến.
May là cả hai đều thương nặng.
Trong hành lang bệnh viện, Sầm Xuyên mặt cảm xúc, dựa tường.
Kỳ Hạ ghế, hai tay chống trán, thấy rõ vẻ mặt.
“Tiểu Sầm, chứ?”
kéo tay , lo lắng kiểm tra.
“Không .”
Anh nắm tay .
sang Kỳ Hạ, ngẩng đầu, mũi sưng tím, ánh mắt phức tạp.
Lúc im lặng còn hơn ngàn lời.
cũng dịu giọng xuống:
“Tại đánh Tiểu Sầm?”
Kỳ Hạ lạnh giọng:
“Vì mặt dày! Hứa Trì đúng, lúc đó đáng lẽ nên cản .”
Sầm Xuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y , ngón tay siết nhẹ, cúi đầu gì.
xót hết cả lòng:
“Chuyện liên quan gì đến ? thích ở bên , đánh ?”
Kỳ Hạ hỏi đến câm nín, thở trở nên dồn dập.
Hứa Trì cầm thuốc , chạy đến chỗ :
“Chị ơi, chị tới !”
Kỳ Hạ trừng mắt với :
“Ngày nào cũng chị chị chị, thấy là ngứa mắt!”
Hứa Trì trốn lưng :
“Gần đây ai cũng ghét hết á.”
Lê Thanh bước tới, ba con trai, ánh mắt càng lúc càng sáng.
“Cậu định giới thiệu dàn hậu cung của ?”
bình tĩnh , giới thiệu với cô :
“Đây là Sầm Xuyên.”
Lê Thanh bước đến mặt , định đưa tay bắt, khẽ nheo mắt :
“À, hình như từng gặp ?”
thúc nhẹ cô một cái:
“Chậc.”
Sầm Xuyên mỉm nhàn nhạt:
“Ừ, ở Berlin.”
Lê Thanh suy nghĩ một chút, như bừng tỉnh, khẽ:
“Anh từng chơi đàn ở cửa hàng của bạn .”
Cô thúc , rạng rỡ:
“Cậu nhớ hả? Chính là cái dị ứng hải sản từ chối ở Berlin đấy…”
sững tại chỗ.