chằm chằm mắt , chống tay lùi về .
“Em ….” Đầu loạn, “Em thật ?”
“Biết.” – Anh dứt khoát đáp.
Trong căn phòng mờ tối, Sầm Xuyên giữ chặt eo buông, giọng khàn khàn đầy mê hoặc, mang theo sự mỉa mai kín đáo:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Lận Nhan, đời gì ai như em?
Vừa trai, trai tân, còn thoáng tính để chơi cùng em…”
Não trong khoảnh khắc ngừng hoạt động, luôn cảm giác từng câu ở .
“Sao …”
trượt lùi thêm hai bước giường, nhưng mạnh mẽ kéo trở .
“May mà , mới đáp ứng nổi mấy tiêu chí khắt khe của em.”
Sầm Xuyên từ từ cúi đầu, sát đến bên tai , giọng dụ dỗ như rót mật:
“Bất cứ điều gì em , đều thể .”
Anh điên thật .
bất ngờ đẩy mạnh , tim đập dồn dập, trong lòng bối rối đến mức thể trấn tĩnh.
Lý trí nên rời khỏi đây, về nhà suy nghĩ , rốt cuộc trêu chọc từ khi nào. …
ngẩng đầu Sầm Xuyên, đó, tháo kính xuống, sắc mặt gần như vô cảm, chỉ viền mắt ửng đỏ, im lặng .
Thế giới chuyện quái lạ như ?
Anh là hình mẫu lý tưởng của , thậm chí còn vượt xa tưởng tượng. Đến cả khi đột nhiên phát điên, cũng chỉ khiến sâu nội tâm của hơn.
căn bản rời nổi.
“Lần … suýt nữa ?”
Sầm Xuyên thấy, cúi đầu, bắt đầu cởi áo. dường như đang giận, nên lời nào, chỉ nhẹ nhàng tiến kéo tay .
lạnh lùng rút tay , đổi sang đưa chiếc laptop.
Khuôn mặt Sầm Xuyên cứng đờ:
“Em…”
bình tĩnh thưởng thức biểu cảm của :
“Ừ.”
Anh bắt đầu giận ngược , cả laptop cũng cần nữa, im lặng một lời …
Căn phòng nhanh chóng chìm bầu khí kỳ lạ.
Không qua bao lâu.
giục:
“Anh nhanh ?”
Sầm Xuyên ngẩng lên:
“Càng giục càng chậm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chi-day-khong-thieu-tien-chi-thieu-tro-vui/chuong-21.html.]
“….”
Vậy chẳng lẽ còn dỗ ngọt?
do dự một lúc, lén bật sáng điện thoại.
“Không chơi điện thoại.” …Trời ơi, dữ thật.
Phải , tay nào của giật điện thoại của ?
Không rõ.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến giọng của Kỳ Hạ:
“Tiểu Sầm, ở trong đó ? chuyện tìm !”
Từ khe cửa hắt một tia sáng mờ mờ.
Sầm Xuyên sững , kinh hãi :
“Em… đóng cửa?”
nhỏ giọng lí nhí:
“Em sống một , bao giờ khóa cửa cả…”
“Cậu khóa cửa hả? Vậy nha!” – Kỳ Hạ tưởng đồng ý cho .
Sắc mặt Sầm Xuyên biến đổi đột ngột, còn kịp lo cho , vội kéo chui trong chăn.
Kỳ Hạ ngay cửa, vẻ mặt phức tạp.
Sầm Xuyên lặng lẽ kéo chăn che :
“Cậu tìm chuyện gì?”
Kỳ Hạ ngập ngừng:
“Cậu… khóa cửa thế?”
Sầm Xuyên im lặng một lúc:
“Vì nhà ai.”
Kỳ Hạ thở dài, xuống mép giường, bắt đầu tám chuyện.
“Cậu tưởng tượng ? Cô gái tên Lận Nhan đó, là nghệ sĩ piano, mà còn giỏi nữa chứ!”
vùi chăn, tức đến phát điên, đưa tay nhéo eo Sầm Xuyên, hiệu bảo nhanh đuổi .
“Ừ, cũng đến , đúng là giỏi thật.” – Sầm Xuyên trả lời lấy lệ.
Không ngờ Kỳ Hạ thấy cũng tham gia buổi chuyện thì hào hứng kể lể ngừng.
thì gần như sắp ngạt thở đến nơi, len lén dịch gần chỗ Sầm Xuyên – chỗ còn khe hở thông khí – nhưng bao xa, đụng .
“Ưm….”
Sầm Xuyên bật tiếng rên khe khẽ, cả cứng đờ.
lập tức dám cử động nữa, còn tiện tay xoa xoa một cái để xoa dịu, nhưng giữ chặt tay.
Giọng Kỳ Hạ khựng :
“Ơ… chuyện gì ?”