Vết thương ở tay nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm.
Khi Thương Diễm với đơn thuốc, hai họ khôi phục trạng thái bình thường.
Chỉ là… ánh mắt lấp lánh của Tống Âm Âm, nụ khó kìm nén …
Khiến Thương Diễm càng chắc chắn — những gì , là thật.
—
Trên đường về, cô một lời.
Chỉ lặng lẽ đưa Tống Âm Âm về khu căn hộ mà cô và Thịnh Dự cùng sống.
Chiếc xe dừng trong bãi đỗ tầng hầm.
Cô rút chìa khóa xe, bình thản hỏi:
“Anh xác định quan hệ với cô ?”
Khi Tống Âm Âm xuống xe, qua gương chiếu hậu, cô thấy cô nghiêng hôn nhẹ lên má Thịnh Dự.
Thịnh Dự phủ nhận:
“Ừ.”
“Khi nào?”
“Vừa nãy.” – Giọng hời hợt –
“Cô ghen với em, dỗ một chút.”
Tay Thương Diễm siết chặt chìa khóa, gân xanh nổi lên:
“Ghen với … để gì?”
Thịnh Dự liếc sang chiếc đầm đen cô đang mặc:
“Từ giờ đừng mặc màu đen nữa. Không hợp với em.”
Không hợp... là Tống Âm Âm thích?
Thương Diễm cụp mắt, đáp.
Trong lòng chỉ còn một câu vang vọng:
Mình... thật sự từng là giữ.
Chuyện Thịnh Dự và Tống Âm Âm ở bên chẳng mấy chốc lan khắp Lăng Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chay-tron-sau-mot-nu-cuoi/13.html.]
Thương Diễm bây giờ còn dùng thang máy riêng của tổng giám đốc.
Ngày nào cô cũng cố gắng đến sớm 5 phút để chung thang máy với nhân viên khác.
Lý do đơn giản — vì Tống Âm Âm hiện tại luôn và tan cùng Thịnh Dự.
Sáng nay vì gặp tai nạn giao thông đường, Thương Diễm đến muộn hơn khi một chút.
Khi thang máy mở ở tầng cao nhất, đúng lúc cô đụng Thịnh Dự và Tống Âm Âm bước .
Tống Âm Âm khoác tay Thịnh Dự, khuôn mặt rạng rỡ ngọt ngào.
Vừa thấy Thương Diễm, cô khựng một chút, đó càng tươi hơn, lễ phép chào:
“Chị Thương Diễm, buổi sáng lành!”
Ánh mắt Thương Diễm lướt qua cánh tay đang khoác chặt của Tống Âm Âm, giọng nhàn nhạt:
“Chào buổi sáng.”
Dường như lúc Tống Âm Âm mới chợt nhớ vẫn đang khoác tay , vội vàng rút tay về, lè lưỡi tinh nghịch:
“Chết , chị Thương Diễm thấy mất , đây ?”
Thịnh Dự khẽ nhướng mày, ánh mắt quét về phía Thương Diễm, nhạt:
“Cô thì cứ để cô .”
Thương Diễm chẳng họ âu yếm , chỉ lưng rời , tiếng gót giày cao gót vang lên rành rọt nền đá hoa cương.
Vừa vài bước, cô vẫn còn thấy giọng nũng nịu của Tống Âm Âm phía :
“A Dự…”
—
đến trưa, Tống Âm Âm từ phòng tổng giám đốc bước , sắc mặt lắm.
Cô dừng bàn việc của Thương Diễm, cắn môi :
“Chị Thương Diễm, tổng giám đốc gọi chị.”
Thương Diễm phần bất ngờ — dạo gần đây, phần lớn công việc của cô đều Thịnh Dự giao cho Tống Âm Âm.
Cô đang soạn email trả lời khách hàng, mới ngẩng đầu:
“Có chỗ nào em xử lý xong ? Nói , chị hướng dẫn, giờ chị bận.”
Lời cô bình thường, mang theo ý gì.
Tống Âm Âm xong thì sắc mặt càng khó coi.